Thứ Tư, 18 tháng 7, 2018

Magic Boulevard - Francois Feldman

 
Đèn đêm đã tàn 
Còn lại mình em. 
Có ai biết rằng 
Sau lưng tiếng hát . 
Có đôi mắt sầu 
Nụ cười đơn côi. 
Bóng ai bước vội 
Nước mắt rơi mau.




“ ĐÈN ĐÊM ĐÃ TÀN... CÒN LẠI MÌNH EM...”

 “Magic Boulevard” do nam danh ca Francois Feldman trình bày năm 1991 (Bản tiếng Việt: “Ngày vui năm ấy” do nữ ca sĩ Ngọc Lan trình bày.) là một trong những Tình Khúc Bất Hủ bị HIỂU LẦM nhiều nhất ở Việt Nam. Nói đến mức độ bị hiểu lầm, thì chắc bài này chỉ đứng sau bài “Le Geant de Papier”, khi nội dung lẫn ý nghĩa giữa nó và bản tiếng Việt “Lạc Mất Mùa Xuân” không-ăn-nhập-gì-với-nhau cả. 
Nhạc trữ tình Pháp luôn là thế: da diết mà rất đỗi dịu dàng. Thoáng nghe qua Magic Boulevard, ta cứ ngỡ sẽ lại phải chứng kiến một cuộc tình buồn, lãng mạn, kết thúc trong nước mắt, và bản tiếng Việt “Ngày vui năm ấy” càng khiến cho người nghe nghĩ rằng nội dung bài hát nói về một tình yêu quá khứ xa xăm...
Nhưng kỳ thực, bài hát gốc “Magic Boulevard” trở thành hit bên Pháp không chỉ bởi giai điệu nhẹ nhàng, bởi giọng ca tuyệt vời của Feldman, mà còn bởi câu chuyện rất ý nghĩa và cảm động trong đó...
Nhân vật chính của bài hát là một cô gái vô danh làm công việc tạp vụ trong rạp chiếu phim, và nhiệm vụ của cô là đảm bảo chỗ ngồi tươm tất cho mọi vị khách đến rạp. Khác với những vị khách, cô đã được xem các bộ phim đó hàng trăm lần, nhưng chưa một lần nào cô được tận hưởng, được sống trọn vẹn cùng những cảm xúc dâng trào và niềm hạnh phúc trong phim như một khán giả thực sự. Thời điểm duy nhất để cô được mơ mộng chính là sau khi khách đã về hết, khi màn hình đã tắt và một mình cô ở lại làm công việc của mình. Lúc đó, cả rạp phim như một thánh đường rộng lớn, và cô – với chiếc đèn pin và bộ đồng phục, cô tưởng tượng lại những cảnh phim, tưởng tượng mình là nữ hoàng của thánh đường đó... 
Trong bóng tối, một mình em
Dẫn đường cho những người khách đến muộn
đến những chiếc ghế nơi cuối phòng
...
Khúc nhạc buồn cất lên, người nghe như hình dung thấy một bóng dáng quen thuộc, lặng lẽ.. xuất hiện đâu đó trong các rạp chiếu phim...
Bài hát kết thúc với cảnh các vị khách lũ lượt ra về... 
Em vẫn thấy ngang qua
Khuôn mặt của những người em biết
những con người lạnh lùng không nói với em dù chỉ một lời
Chưa bao giờ, những người quanh em
nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em
...
Họ đi ngang qua cô, như thể không biết cô là ai, không một ai nói với cô một lời, dù mỗi ngày cô đều ở đó và góp phần mang đến niềm vui cho họ. 
...
Nước mắt em rơi
cùng với từ "HẾT PHIM"
Không biết mọi người thế nào, nhưng với tôi, từ khi cảm nhận được giọng ca da diết đến muốn khóc của Francois Feldman trong “Magic Boulevard”, từ khi hiểu được nội dung đúng của nó, con người tôi trở nên rất khác. Tôi bắt đầu nhớ đến những người lao công, những công nhân quét dọn đường phố, những người bồi bàn trong các quán ăn nhà hàng,... những con người vô danh, bị lãng quên, nhưng vẫn luôn lặng lẽ cống hiến cho đời, âm thầm lặng lẽ... 
“Đèn đêm đã tàn - còn lại mình em
 Có ai biết rằng – sau lưng tiếng hát
 Có đôi mắt sầu – nụ cười đơn côi
 Bóng ai bước vội – nước mắt rơi mau...”

(Đoạn cuối cùng trong bản tiếng Việt “Ngày vui năm ấy” – đoạn duy nhất mà tôi cho là sát nhất với tinh thần của bài hát gốc tiếng Pháp.) 

Magic Boulevard 
 François Feldman
(Tạm dịch: Đại lộ huyền ảo/kỳ diệu)

Elle voit des films
Cent fois les mêmes
Les mêmes crimes
Et les mêmes scènes
Elle travaille seule
Elle place les gens
Dernier fauteuil
Ou premier rang
Les phrases d'amour
Sur grand écran
La nuit, le jour
Ça lui fait du vent
Elle vit comme ça
L'amour des autres
Mais quelques fois
Y a l'image qui saute
Elle vit sa vie dans le noir, bizarre
Pour toujours elle maquille son désespoir
Au magic'boul'vard
Elle laisse tranquille
Les amoureux
Qui ratent le film
En fermant les yeux
Elle vend ses glaces
Avec ses rêves
Un sourire passe
Au bord de ses lèvres
La demoiselle
A lampe de poche
Se voudrait belle
Pour faire du cinoche
Parfois quelle chance
La salle est vide
Pour une séance
Elle devient Ingrid
Elle vit sa vie dans le noir, bizarre
Pour toujours elle maquille son désespoir
Au magic'boul'vard
Elle voit passer
Des gens connus
Des gens glacés
Qui ne parlent plus
Jamais la foule
Ne prend sa main
Ses larmes coulent
Avec le mot FIN

Đại lộ huyền ảo
Em xem đi xem lại những bộ phim
Đến hàng trăm lần
Vẫn là những vụ án
và cảnh diễn quen thuộc.
Trong bóng tối, một mình em
Dẫn đường cho những người khách đến muộn
đến những chiếc ghế nơi cuối phòng
hay hàng ghế đầu tiên.
Những câu nói yêu đương
trên màn ảnh rộng
Dù là đêm hay ngày
Đối với em cũng chỉ là những lời hứa hão huyền thoảng bay theo gió.
Em sống như vậy đấy
với tình yêu của những người khác trên màn ảnh
Nhưng cũng có lần
một hình ảnh nào đó trong em trỗi dậy
Em sống cuộc sống của mình trong bóng tối, sự kỳ lạ
Cho tất cả mọi ngày em giấu đi nỗi thất vọng của mình
Trong những tiết mục kỳ diệu
Cô ấy bỏ đi lặng lẽ
Những người yêu nhau
Đã bỏ dỡ bộ phim
Bằng cách nhắm đôi mắt lại
Em ngắm mình trong gương
với những giấc mơ tuyệt vời
Và một nụ cười
khẽ lướt qua bờ môi em
Người em gái
với cây đèn pin nhỏ
ước muốn trở nên xinh đẹp
để được một lần, xuất hiện trên phim
Và có những lúc, may thay
phòng chiếu phim vắng lặng
với chỉ một cảnh diễn
Em trở thành Ingrid
Em sống cuộc sống của mình trong bóng tối, sự kỳ lạ
Cho tất cả mọi ngày em giấu đi nỗi thất vọng của mình
Trong những tiết mục kỳ diệu
Em vẫn thấy ngang qua
Khuôn mặt của những người em biết
những con người lạnh lùng không nói với em dù chỉ một lời
Chưa bao giờ, những người quanh em
nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em
Nước mắt em rơi
cùng với từ "HẾT PHIM"



Ngày vui năm ấy
( lời : Nhật Ngân )

Màn đêm xuống dần 
Một mình đơn côi. 
Bước chân rã rời 
Đôi mi buốt giá . 
Thoáng xa tiếng đàn 
Kỷ niệm đâu đây. 
Nhắc em nhớ hoài 
Dĩ vãng hôm nao. 
Nhớ xưa những ngày 
Mình còn trong tay 
Có em nói cười 
Xinh như tiếng hát . 
Có em cúi đầu 
Nụ hôn trao nhau. 
Thoáng trong tiếng đàn 
Nước mắt ly tan. 
Hỡi, hỡi người tình đã đi xa trong đời 
Ngày vui năm ấy có còn lại gì cho nhau. 
Bao mơ mộng còn đâu. 
Đèn đêm đã tàn 
Còn lại mình em. 
Có ai biết rằng 
Sau lưng tiếng hát . 
Có đôi mắt sầu 
Nụ cười đơn côi. 
Bóng ai bước vội 
Nước mắt rơi mau. 
Về đâu hỡi người 
Một mình đêm nay 
Đã qua mất rồi 
Thơ ngây phút ấy . 
Nhớ thương chỉ còn 
Giọt lệ trên môi 
Gió khuya thấm lạnh 
Buốt giá đôi vai.

-st-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét