Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2020

Vị mặn, Vị nhạt

VỊ MẶN, VỊ NHẠT
Chuyện xưa kể rằng, có một vị đại sư tên Hoằng Nhất, dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn nở nụ cười, đối xử với bản thân hay chúng sanh đều toát lên sự nhân từ và vui vẻ.
Một ngày kia, bạn cũ của Hoằng Nhất đại sư đến thăm ông. Bữa cơm ngày hôm đó của họ chỉ có cơm trắng cùng dưa muối.
Nghĩ tới Hoằng Nhất trước khi xuất gia từng có một cuộc sống sang giàu, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, người bạn cũ của ông không khỏi chua xót mà hỏi: 
- " Chẳng lẽ ngài không chê dưa muối quá mặn hay sao? "
Hoằng Nhất đại sư mỉm cười nói: 
- " Mặn có mùi vị của mặn ".
Cơm nước xong xuôi, Hoằng Nhất rót một cốc nước trắng, chậm rãi uống, dáng vẻ thưởng thức rất mực từ tốn.
Nhớ tới bạn mình xưa kia đều uống trà thượng hạng, người bạn cũ lại cau mày mà hỏi: 
" Không có lá trà sao? Nước nhạt như vậy, ngài uống sao nổi? "
Hoằng Nhất cười và đáp:
-  " Nhạt cũng có vị của nhạt ".


- st -

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét