Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2020

Nhân danh công lý

NHÂN DANH CÔNG
Một bản án thật kỳ lạ và khó hiểu, vừa chưa đạt lý mà còn chẳng có thấu tí tình nào cả !
Đúng là bị cáo có vi phạm một số quy định về ATGT (dù cũng biết chở bạn về lấy mũ bảo hiểm) như không quan sát khi sang đường, có uống tí rượu ... nên đã bị phương tiện giao thông đi ngược chiều đâm phải gây ra tai nạn cho bị cáo và nạn nhân ngồi sau. Nhưng gia đình nạn nhân ( là bạn thân của bị cáo ) ko có khiếu kiện hay yêu cầu đền bù gì cả. Bản thân bị cáo cũng bị thương tích và còn phải mang nặng nỗi đau day dứt trong lòng vì đã vô tình phạm lỗi “ vô ý do cẩu thả ..” làm bạn thân tử vong. Đấy là chưa xét đến tình tiết có thể giảm nhẹ hình phạt vì bị cáo có hoàn cảnh khó khăn và rất đáng để thông cảm.  
Đáng ra Toà chỉ nên xử phạt hành chính là quá đủ với tình cảnh này. .. nhưng Người ta đã nhân danh Công Lý mà xô đẩy bị cáo vào bước đường cùng như vậy đấy


Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2020

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2020

Búa & Liềm

    BÚA & LIỀM
Búa và Liềm ... Gõ và Gặt
Biểu tượng thật là ... tinh tế, Búa Rìu ... à nhầm 
Búa Liềm cưỡi trên Chim Lạc Việt cùng với Trống Đồng Đông Sơn

Rất nà ... Thâm Thuý !


https://congluan.vn/huyen-tho-xuan-thanh-hoa-gan-50-ty-dong-ton-tao-noi-thanh-lap-dang-bo-tinh-post80747.amp

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2020

Vì Tổ Quốc ...

 
TỔ QUỐC ...
Vì tổ quốc xã hội chủ nghĩa. Vì lý tưởng Bác Hồ vĩ đại - sẵn sàng !

“ Nghĩa vụ một người dân là phải yêu Tổ quốc ”
“ Yêu Tổ Quốc, Yêu Đồng Bào .. “
“ Trung với Nước, Hiếu với Dân ..” 
...
- Hồ Chủ Tịch -

Bác đã dậy rồi, các chú, các cô, các cháu, các đồng chí Đảng viên ... trước tiên phải : Yêu Tổ Quốc, Vì Tổ Quốc, Trung với Nước ...  
Thế mà chửa thấy đồng chí nào mở mồm xin lỗi Tổ Quốc trước cái nhỉ !

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2020

Vị mặn, Vị nhạt

VỊ MẶN, VỊ NHẠT
Chuyện xưa kể rằng, có một vị đại sư tên Hoằng Nhất, dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn nở nụ cười, đối xử với bản thân hay chúng sanh đều toát lên sự nhân từ và vui vẻ.
Một ngày kia, bạn cũ của Hoằng Nhất đại sư đến thăm ông. Bữa cơm ngày hôm đó của họ chỉ có cơm trắng cùng dưa muối.
Nghĩ tới Hoằng Nhất trước khi xuất gia từng có một cuộc sống sang giàu, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, người bạn cũ của ông không khỏi chua xót mà hỏi: 
- " Chẳng lẽ ngài không chê dưa muối quá mặn hay sao? "
Hoằng Nhất đại sư mỉm cười nói: 
- " Mặn có mùi vị của mặn ".
Cơm nước xong xuôi, Hoằng Nhất rót một cốc nước trắng, chậm rãi uống, dáng vẻ thưởng thức rất mực từ tốn.
Nhớ tới bạn mình xưa kia đều uống trà thượng hạng, người bạn cũ lại cau mày mà hỏi: 
" Không có lá trà sao? Nước nhạt như vậy, ngài uống sao nổi? "
Hoằng Nhất cười và đáp:
-  " Nhạt cũng có vị của nhạt ".


- st -

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2020

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2020

Nhà Đèn thời covid

 

NHÀ ĐÈN THỜI COVID
Trong khi nhiều bà con khố rách sẵn sàng tiếp tục mặc... khố rách để viết đơn xin không nhận tiền hỗ trợ của Chính Phủ để hỗ trợ... Chính Phủ ... vì covid
Trong khi ngành điện vừa để hụt vụ tăng giá điện theo cách tính co lại - từ 6 bậc tụt xuống 5 bậc ...  vì covid
Trong khi nhiều ngành nghề, lĩnh vực ... nhiều con người, nhiều gia đình ... đang đứng trước nguy cơ phá sản, vỡ nợ ... mất nhà, thiếu ăn... vì covid
Trong khi ngành điện vẫn một mình đá một sân, không lo bị cạnh tranh, không ngán bị xù nợ, hay chậm thanh toán ... vì quá hạn 5 - 7 ngày là ... dập cầu dao, cắt cái xoẹt ... chả kể vì covid
Trong khi lương nhân viên tăng nhỏ giọt vì ... làm ít, nghĩ ngợi ít ... 
Thì ... lương lãnh đạo tăng cái ... Vọt ( như lũy kế bậc cao vậy ) vì phải nghĩ ngợi nhiều, tổn thất rất nhiều IQ, EQ , và phải  làm lụng vô cùng vất vả ... vì covid
Thì ... ra... anh em Quần Hồng núp trong trốn Nhà Đèn này chứ còn phải tìm đâu nữa!
Thăng Long một ngày rất nóng

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2020

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2020

Trót thì phải ... Trét

TRÓT thì phải ... TRÉT
Dù có thể triệu tập được đầy đủ các nhân chứng, vật chứng theo như đề nghị của luật sư bào chữa
Dù không hề có con dao hay cái thớt nào bị đem đi hoá vàng cả
Nhưng cơ hội được trở về nhà ngay và luôn của bị cáo là rất rất nhỏ. 
Vì các khẩu chứng của tụi trẻ con sẽ bị coi là ... trẻ con biết gì
Vì biên bản giám định này, nọ, kia, ấy ... sẽ được coi là ... đúng quy trình
Vì ...
Vì đã TRÓT rồi thì phải cho nó TRÉT
Có thể bị cáo sẽ được về nhà sơm sớm hơn nếu chịu nhận tội “ vô ý, thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng “ một cách thành khẩn và ... tha thiết xin được gia đình nạn nhân lượng thứ cũng như xin được đền bù phần nào sự mất mát quá lớn này bằng tài chính, bằng tiền của ... Kẻ Khác.
Có thể bị cáo sẽ được về nhà sớm hơn nếu lại có Kẻ ... X  không hề muốn cho Kẻ Khác chỉ mất mỗi tiền.
Nhưng những điều Có thể này gần như đã trở thành ... Không thể.

Sự việc này lại một lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về nhu cầu cấp thiết phải nhanh chóng xây dựng ... tượng Thần Công Lý, hoặc tượng Vua Công lý tại trụ sở Toá Án tất tật 64 Tỉnh Thành trên toàn cõi.

Tháng Năm nhớ Bác



Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2020

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2020

Tại ... Heo Đất ?


TẠI ... HEO ĐẤT ?
Chắc tại ... không có cháu nào ở Quảng Xương 
chịu đập ... Heo Đất nhể
 

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2020

Giật hết cả mình !

     Giật hết cả mình ! ... cứ tưởng Việt Nam
              
 ( ... cái hại của thói quen chỉ lướt Tít ... bị giật )


https://laodong.vn/the-gioi/tham-phan-rut-sung-tu-sat-ngay-tai-toa-sau-khi-tuyen-bi-cao-trang-an-758629.ldo

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2020

Đều nhận tất

ĐỀU NHẬN TẤT
Với nghiệp vụ điều tra xét hỏi đẳng cấp như của các đồng chí cán bộ CA huyện Việt Yên thì phải khẳng định đến 99,99 %  là không chỉ mỗi cá nhân ông Chấn nhận tội thôi đâu. Kể cả cậu Hải, cậu Nghị... hay cán bộ điều tra, cán bộ toà án, cán bộ viện kiểm sát, đảng viên ưu tú ... cứ tóm đại một vị cho đi cung độ mươi ngày thì đều ký ... nhận tội hết thẩy.
-!!!

Ông Chấn kể lại :
"Trong phòng đi cung có một chiếc giường nhỏ nhưng tôi không hề được nằm một phút nào. Họ đá, họ đấm, họ dùng dép đánh vào hai bên tai tôi. Đầu óc tôi như nổ tung ra. Họ không cho tôi về, không cho tôi ngủ, dọa nạt bắt buộc ép tôi thế này ép tôi thế nọ. Như cán bộ Ngô Đình Dung bắt tôi phải chỉ giấu dao ở đâu? Dưới giếng à? Hay dưới ao? Tôi bảo tôi có giết người đâu mà giấu dao. Ông Luật bắt tôi vẽ dao, tôi bảo tôi biết dao nào mà vẽ? Ông Luật bảo tao cho mày một búa vào đầu mày chết bây giờ! Cán bộ Nguyễn Hữu Tân trên tay lúc nào cũng lăm lăm con dao trên tay hăm dọa tôi, ép buộc tôi phải nhận…
Cuối cùng, đến ngày 29/9. Suốt đời tôi không quên được giây phút đó. Nước mắt đầm đìa, tôi nghĩ đến những ngày tháng làm ăn lương thiện, đến mẹ, đến vợ, đến những đứa con thơ ở nhà. Tôi biết mình làm thế này là ký án tử hình cho chính mình, là có thể không bao giờ còn được gặp vợ con nữa. Nhưng tôi không còn cách nào khác! Tôi mệt quá, đau quá, sợ quá! Cứ hành hạ mãi thế này thì chết mất... chỉ mong sao kết thúc càng sớm càng tốt những giây phút kinh hoàng này. Thế là tôi nhận đã giết người, để dao trong tủ. Người ta liền bắt tôi viết đơn tự thú. Lá đơn đó, chính cán bộ Ngô Đình Dung đọc cho tôi từng câu, từng chữ một. Rồi người ta bắt tôi đọc to cái đơn đó lên, ghi âm lại. Ngay chiều hôm đó, người ta cho tôi lên trại Kế. Có ngày chuyển 4 - 5 phòng giam..,.Và suốt cả tháng sau, họ bắt tôi diễn. Họ làm mẫu cho tôi diễn. Diễn đi diễn lại. Đâm như thế nào. Bế ... đập xuống đất thế nào. Đến ngày 30/10, tại trại Kế, họ dựng lại hiện trường, bắt tôi diễn lại từ đầu tới cuối, chụp ảnh, ghi hình... “ 

https://danviet.vn/vu-an-oan-nguyen-thanh-chan-an-mang-bat-ngo-va-9-ngay-kinh-hoang-buc-cung-nhuc-hinh-20200510095901256.htm

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2020

Toà nhà Pavlov


TOÀ NHÀ PAVLOV  
Bản anh hùng ca của trận Stalingrad 

Mùa đông năm 1942, thành phố Stalingrad trở thành tâm điểm giao tranh ác liệt giữa quân đội Xô Viết và phát xít Đức. Trận chiến ở Stalingrad là một trong những trận chiến nổi tiếng nhất của Thế chiến II. Trên chiến trường này, các trận đánh diễn ra ác liệt trên từng con phố, từng ngôi nhà trong suốt nhiều tháng ròng. Mỗi căn nhà là một chiến trường, mỗi căn phòng là một chiến tuyến. Các tòa nhà chung cư đã bị chiếm đi chiếm lại chỉ trong vài giờ, thậm chí trong vài phút. Ranh giới giữa địch và ta thay đổi đến chóng mặt, vừa thuộc về quân Đức ... phút chốc đã trở thành cứ địa của Hồng Quân.
Câu truyện về trung đội của Pavlov là một trong những hình tượng anh hùng tạo nhiều cảm hứng nhất cho các chiến sĩ Hồng quân noi gương học tập. Trung sĩ Yakov Pavlov trở nên nổi tiếng sau khi ông và các đồng đội đã lập kỳ tích khi giữ vững vị trí chiến lược trước lực lượng áp đảo về quân số và hỏa lực của quân thù trong suốt 59 ngày đêm tại một căn hộ ở Stalingrad. Cuộc vây hãm kéo dài từ ngày 27/9 đến ngày 25/11/1942.
Trung sĩ Pavlov nắm quyền chỉ huy trung đội trinh sát sau khi tất cả sĩ quan trong đơn vị lần lượt hy sinh. Đơn vị 30 người của ông được giao nhiệm vụ đánh chiếm và giữ vững một tòa nhà 4 tầng đối mặt với quảng trường 1/9 gần bờ sông Volga. Pavlov nhận lệnh giữ tòa nhà này và không được rút lui, bởi nó nằm ở vị trí quan trọng chiến lược. Họ bị mắc kẹt và gần như biệt lập với đồng đội phía sau vì các lực lượng Hồng Quân ở cách quá xa. Pavlov nhận được lệnh cố thủ tòa nhà theo sắc lệnh 227 nổi tiếng của Stalin: “Không lùi một bước”. Và ông cùng các đồng đội đã làm tất cả để thực thi nhiệm vụ. Họ cố thủ tòa nhà và bảo vệ nó cho tới viên đạn cuối cùng... người lính cuối cùng. 
Trên thực tế, sắc lệnh gây tranh cãi này có ảnh hưởng quyết định đối với tinh thần của các chiến sĩ Hồng Quân khi đó. Họ thà tử chiến chứ không để bị bắt, trở thành tù binh hoặc rút chạy để bị xử bắn.
Tòa nhà có tầm chiến lược quan trọng vì nằm ở vị trí giao lộ giúp lực lượng phòng thủ bên trong có thể bao quát quang cảnh ở các phía trong bán kính hàng cây số.  Cùng các đồng đội thuộc Sư đoàn bộ binh Cận vệ số 13 danh tiếng, Pavlov gia cố tòa nhà bằng 4 lớp hàng rào thép gai, gài mìn, thiết lập các ụ súng máy ở tầng hầm và trên mái nhà. Tường bên trong được đục thủng để tăng cường khả năng liên lạc, một hào giao thông trở thành tuyến đường kết nối với lực lượng bên ngoài. Để chống lại các xe tăng Panzers của Đức, Pavlov chỉ có một khẩu súng chống tăng PTRS-41 cũ. Ông đã cho bố trí khẩu súng chống tăng duy nhất này trên nóc nhà, nơi tầm bắn của pháo trên xe tăng Đức không thể nâng tới, trong khi những người lính của ông có thể bắn xuyên qua lớp giáp mỏng trên tháp pháo xe tăng, loại chúng khỏi vòng chiến. Sử dụng chiến thuật này, trung đội của ông đã phá hủy hơn một chục xe tăng địch.
Quân Đức bắt đầu phát động các đợt tấn công để chiếm lại tòa nhà từ ngày 27/9/1942 với tần suất ngày càng dồn dập hơn. Tuy nhiên, mỗi lần tấn công, quân Đức đều bị đánh bật trở lại bởi hỏa lực từ các ụ súng máy, súng trường ở tầng hầm, cửa sổ và mái nhà cùng với khẩu súng chống tăng cũ kỹ của Hồng quân. Các cuộc tấn công đều bị trung đội Pavlov đẩy lui trong điều kiện nguồn cung cấp hậu cần khan hiếm. Ông và đồng đội không có cả thời gian chợp mắt do quân Đức liên tục bắn thâu đêm. 
Cuộc vây hãm kéo dài tới mức tòa nhà này được gọi là "nhà của Pavlov".
Những người lính sau đó phá một bức tường, đào hào để tạo ra đường dây liên lạc với quân đội Xô Viết ở bên ngoài. Viện trợ cho tòa nhà được thiết lập thông qua đường ống hoặc sông Volga. Một số nhóm quân tiếp viện vượt qua được vòng vây để tới tòa nhà bổ sung lực lượng cho đơn vị Pavlov, nhưng quân số phòng thủ thường trực luôn giữ ở mức chỉ hơn 10 người tại bất cứ thời điểm nào của cuộc vây hãm.
Sau vài cuộc tấn công, xác chết bắt đầu xếp chồng lên trên quảng trường phía trước tòa nhà. Giữa các trận đánh, những người lính của Pavlov phải ra ngoài và dọn dẹp xác lính Đức để tránh việc chúng được tận dụng làm lá chắn cho những đợt tiến công tiếp theo.
Sau 59 ngày đêm chốt giữ tòa nhà, bộ chỉ huy Hồng Quân đã rút trung đội của Pavlov vào ngày 25/ 11. Chỉ còn bốn người lính thuộc trung đội ban đầu (gồm cả Pavlov) sống sót sau cuộc bao vây. Trong suốt thời gian bị vây hãm, những cư dân sống tại đây được sơ tán xuống tầng hầm. Họ ở đó tới khi Hồng quân giải vây cho trung đội Pavlov.
Tướng Vasily Chuikov, vị chỉ huy Lực lượng Xô viết ở Stalingrad tự hào nói về chiến công của những người lính quả cảm này, họ đã chốt giữ gần hai tháng trời và gây thương vong cho quân Đức nhiều hơn số thương vong của quân Đức khi chinh phục Paris. 
Yakov Pavlov tiếp tục chiến đấu cho đến tận trận chiến cuối cùng ở Berlin và sống sót trở về với nhiều huy chương. Ông được tặng danh hiệu Anh hùng Liên bang Xô viết năm 1945.
Cuộc chiến đấu tại " Tòa nhà của Pavlov "đã trở thành một biểu tượng  cho sự kháng cự kiên cường của các chiến sĩ Xô Viết trong cuộc Chiến tranh Vệ Quốc vĩ đại.

9.5.2020
Van Ngan tổng hợp
*Hình ảnh hiện nay về Tòa nhà của Pavlov đã được xây dựng lại sau chiến tranh. Người ta sử dụng gạch của tòa nhà ban đầu để xây một đài tưởng niệm có ghi dòng chữ : “Trong tòa nhà này, những chiến công anh hùng trong chiến đấu và lao động hợp nhất với nhau. Chúng tôi sẽ bảo vệ và xây dựng lại thành phố, Stalingrad thân mến!

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020

Nhưng ... không thể

NHƯNG ... KHÔNG THỂ 
Có thể bản chất vụ án không thay đổi dù cơ quan điều tra và tố tụng đã có nhiều vi phạm nghiêm trọng về thủ tục tố tụng.
Có thể ông chánh án toà tối cao thực sự công tâm trong phiên giám đốc thẩm này mặc dù chính ông là người đã bác đơn kháng nghị hủy bản án tử hình  khi đảm nhiệm chức vụ Viện trưởng VKSNDTC năm 2011
Có thể bị cáo thực sự là kẻ phạm tội
Nhưng ... KHÔNG thể hiểu nổi vì sao? .. với lý do gì ? .. với động cơ gì ? mà người ta lại đem HOÁ VÀNG ( kể cả phần lưỡi thép) con dao tìm thấy tại hiện trường mà CQCSĐT đã sai sót khi không tịch thu làm vật chứng vì ... nhìn nó sạch sẽ.
Thật không thể lý giải !
...

Có thể cần khẩn cấp dựng ngay biểu tượng Thần Công Lý hoặc Vua Công Lý tại các trụ sở toà án ở khắp 64 Tỉnh Thành trên cả nước.

Kinh Kỳ, một tối ... mưa

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2020

Nên dừng lại

" Hận Thù diệt Hận thù
Đời này không thể có
Từ Bi diệt Hận Thù
Là định luận nghìn Thu "
- Kinh Pháp Cú -


NÊN DỪNG LẠI
Câu truyện về Angulimala

Trong thành Xá Vệ, ai cũng biết Angulimala là một kẻ sát nhân. Khi biết tin Angulimala xuất hiện ở trong thành thì mọi người đều sợ hãi. Có lần, một toán lính lệ khoảng gần năm chục người đi vào rừng để tìm Angulimala… nhưng không một ai trở về. Tất cả đều bị Angulimala giết hết. Sự kiện này càng làm cho mọi người thêm kinh sợ. Vua Ba Tư Nặc nghĩ rằng đối với Angulimala, phải huy động cả quân đội mới có thể xử lý được. Dân chúng trong thành Xá Vệ đều nghĩ về Angulimala như một ác quỷ, một kẻ sát nhân không có khả năng hiểu biết và yêu thương.
Bất kỳ người nào cũng đều đồng ý là hễ gặp Angulimala thì phải giết, phải tiêu diệt ... tất cả ... chỉ trừ có một người. Người đó nghĩ rằng ẩn sâu bên trong Angulimala vẫn còn có hạt giống tốt. Người đó là đức Thế Tôn. Nhưng mà từ trước tới nay chưa ai có khả năng chạm vào hạt giống đó, cho nên Angulimala chưa bao giờ có cơ hội để trở thành con người tốt.
Buổi sáng hôm đó, Thế Tôn cầm bát đi vào thành Xá Vệ để khất thực. Một Phật tử mời Ngài vào trong nhà và thưa rằng: 
Bạch Đức Thế Tôn, đi khất thực ngày hôm nay rất nguy hiểm, tại vì Angulimala đang có mặt trong ở trong Thành. Kính xin Đức Thế Tôn ở lại đây, con sẽ cúng dường cơm cho Ngài. Và xin Ngài nghỉ lại đây. Đợi con nghe tin tức, khi biết rằng tình trạng an ninh đã yên ổn, thì lúc đó con thỉnh đức Thế Tôn về lại tu viện Kỳ Viên. Nhưng Phật nói: 
Đạo hữu đừng lo! Không sao đâu! Nếu tôi có gặp Angulimala thì tôi cũng có cách để tự vệ. Biết đâu, tôi lại có thể giúp được Angulimala nữa.
Người Phật tử đó không tin lắm, tại vì ông thấy Phật rất hiền từ, còn Angulimala rất hung hãn. Angulimala có một thanh đao, còn Phật thì không có một võ khí nào cả. Nhưng người Phật tử đó lầm! Phật cũng có một thanh gươm, đó là thanh gươm của Trí Huệ. Ta sẽ chứng kiến cuộc so gươm của Phật với thanh đoản đao của Angulimala.
Angulimala đã giết rất nhiều người. Mỗi khi giết một người, hắn cắt một ngón tay, lấy một đốt xương và xoi một cái lỗ, rồi xỏ cái đốt xương đó vào trong cái tràng xương để đeo vào cổ. Ngày hôm đó nghe nói hắn ta đã có cái vòng của 99 đốt xương rồi. Hắn ta muốn giết thêm một người nữa cho đủ số 100, để có xâu chuổi làm hoàn toàn bằng xương người. Chữ mala trong danh từ Angulimala có nghĩa là xâu chuỗi.
Đức Thế Tôn đang bưng bát đi từng bước thảnh thơi thì nghe có tiếng chân chạy rầm rập phía sau lưng. Với linh khiếu bén nhạy, Ngài biết rằng Angulimala đang đuổi theo, nhưng Ngài vẫn bình tĩnh đi tiếp. Ngày xưa, Gotama cũng rất giỏi về võ nghệ, cung, kiếm...Nhưng vũ khí bây giờ của đức Thế Tôn là lòng thương và Trí Huệ của Ngài.
Đức Thế Tôn vẫn bước những bước vững chãi và thảnh thơi, nhưng cũng đề cao cảnh giác. Angulimala lớn tiếng gọi: “Ông thầy tu, đứng lại!” Phật vẫn tiếp tục đi, không mau hơn, cũng không chậm hơn. Phong độ của Ngài rất thảnh thơi và ung dung. Thấy vậy, Angulimala lớn tiếng hơn nữa: “Đứng lại! Ông thầy tu đứng lại!” Đức Thế Tôn làm như không nghe, cứ tiếp tục đi.
Angulimala lấy làm lạ. Từ trước đến nay, hễ mình lên tiếng một cái là ai cũng sợ run không cử động được nữa, mà tại sao ông thầy tu này vẫn ung dung như vậy, lại có vẻ là hoàn toàn vô úy. Angulimala chạy mau tới để coi thử ông thầy tu này là ai, mà cả gan như vậy. Chỉ trong khoảnh khắc là Angulimala đã đuổi kịp và bước ngang hàng với Phật.
Angulimala nói:
 “Tôi bảo ông dừng lại, tại sao ông không dừng?” 
Phật vẫn đi, và với sự điềm tĩnh Ngài cất giọng nói dịu dàng : “Angulimala! Ta đã dừng lại từ lâu rồi, chính anh mới là người chưa dừng lại.”
Từ trước đến giờ, Angulimala chưa từng nghe một câu nói như vậy. “Ông nói sao? Ông đang đi rõ ràng mà tại sao ông nói ông đã dừng lại? Tôi không hiểu, ông cắt nghĩa đi?”
Đức Thế Tôn, một cách rất bình thản tiếp tục nói:
 “Angulimala, trên con đường tạo tác những ác nghiệp thì ta đã dừng lại từ nhiều kiếp rồi, nhưng trên con đường tạo tác ác nghiệp anh vẫn còn tiếp tục, thì anh nên dừng lại”.
Câu nói đã làm rung động Angulimala. Lúc đó đức Thế Tôn mới dừng lại. Angulimala cũng dừng lại. Hai người nhìn nhau. Đức Thế Tôn nhìn thẳng vào Angulimala mà nói rằng:
 “ Ở đời, ai cũng sợ đau khổ, ai cũng muốn sống, ai cũng sợ chết. Mình phải biết thương người.”
Angulimala mới la lên: 
“Trên đời này có ai thương tôi đâu, mà bảo tôi thương họ? Loài người là loài độc ác nhất ở trên đời, tôi muốn tiêu diệt hết loài người cho hả lòng, hả dạ ”.
Đức Phật nói: 
“Angulimala, ta biết anh đã đau khổ nhiều. Cuộc đời đã bạc đãi anh, người ta đã không tử tế với anh, người ta đã làm khổ anh. Nhưng anh nên biết: hận thù chỉ làm cho mình thêm khổ đau, chỉ có lòng thương mới đem lại hạnh phúc cho đời mà thôi.”
Angulimala la lớn:
“Tình thương hả? Ai là người biết thương? Ông chỉ cho tôi coi?” Đức Thế Tôn vẫn dịu dàng: 
“Anh đã từng gặp vì tỳ kheo hay tỳ kheo ni nào chưa? Các vị đó không những biết tôn trọng sinh mạng của những con người mà họ cũng biết tôn trọng sự sống của cả loài vật. Họ cũng tôn trọng các loài cỏ cây và đất đá nữa. Nếu anh gặp được một vị tỳ kheo hoặc tỳ kheo ni, anh sẽ thấy rằng tình thương là cái gì có thật. Khi có tình thương trong lòng, ta không còn đau khổ nữa. Hận thù là một khối lửa đốt cháy ta, đốt cháy thế gian. Anh nên quay đầu lại, từ khước bạo động, trở về với con đường của hiểu và của thương”.
Những lời nói của Phật tràn đầy từ bi, phát xuất từ trái tim. Angulimala là một con người thông minh nhưng bị hận thù che lấp. Được Thế Tôn khai mở, hắn ta có cơ hội để cho hạt giống của trí tuệ được tưới tẩm. Hắn nói: “Tôi có nghe tới một ông thầy tu rất đáng kính, tên là Gotama, có phải ông là Gotama không?” 
Đức Phật trả lời : 
“Đúng! Ta là Gotama”. 
Angulimala trầm giọng xuống : “Gotama ơi! Bây giờ trễ rồi. Dù tôi có muốn ăn năn, dù tôi có muốn từ bỏ con đường hận thù để đi theo con đường tình thương thì cũng đã muộn. Tôi không có nẻo thoát, tôi đã gây ra quá nhiều tội lỗi.”
Đức Thế Tôn im lặng. Rồi Ngài nói tiếp :
 “Angulimala, nếu anh thật sự muốn chuyển hóa, muốn từ bỏ con đường bạo động, thì ta sẽ che chở cho anh. Nếu anh muốn, ta có thể tiếp nhận anh vào Tăng đoàn làm người xuất gia. Anh sẽ thực tập Từ, thực tập Bi, anh sẽ trở thành một con người mới, anh sẽ làm lại cuộc đời của anh.” 
Nghe Phật nói như vậy, Angulimala rút cây đao liệng xuống đất, rồi quỳ xuống chấp tay lại và xin làm đệ tử của Ngài. Vào lúc ấy có các thầy đi tới. Thấy Đức Thế Tôn đang đứng đó, không bị thương tích gì cả mà Angulimala lại đang quỳ dưới chân Ngài các thầy đều mừng rỡ. Đức Phật quay ra nói với họ : 
“Thầy Xá Lợi Phất, thầy Anan, các vị có cái y nào không? Bây giờ chúng ta hãy làm lễ xuất gia cho Angulimala xuống tóc ngay tại đây”. 
Rồi mấy Thầy trò cùng quây lại làm thành một vòng tròn, và làm lễ xuống tóc cho Angulimala. Sau khi cạo đầu cho Angulimala, các thầy mặc cho Angulimala một chiếc y khất sĩ. Phật dặn thầy Xá Lợi Phất cùng các thầy khác đưa Angulimala về tu viện và dạy cho cách nâng bát, cách ngồi, cách đứng, cách đi, cách thở.
Sau khi xuất gia, Angulimala đã trở thành một vị khất sĩ giỏi, thầy tu tập chuyển hóa mau chóng còn hơn nhiều vị khất sĩ khác. Cho đến nỗi các bạn đồng tu đã đặt cho Angulimala một cái tên mới là Ahimsaka, tức là bất bạo động.

Có một lần, Angulimala đi khất thực về khóc với đức Thế Tôn. Phật hỏi “Tại sao con khóc?” Angulimala nói “Bạch Đức Thế Tôn, trên đường đi khất thực con gặp một người đàn bà sắp sinh nở, nhưng bà đau quá sinh nở không được. Bà nhờ con đem tâm từ bi để chú nguyện cho bà, mà con không biết làm sao để chú nguyện cho được. Con thấy người ta nguy khốn mà mình không cứu được cho nên con khổ quá”.
Đức Thế Tôn dạy: “Thầy Ahimsaka, thầy hãy trở về với người đàn bà đó và nói rằng: Từ khi tôi sinh ra cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ sát hại một người nào, nhờ công đức đó mà bà có thể sinh con một cách bình an”. Thầy Ahimsa ngạc nhiên: “Bạch Đức Thế Tôn, con không thể nói được như vậy! Từ khi sinh ra, con đã sát hại rất nhiều.”
Đức Thế Tôn nói: “Không! Ta không muốn nói tới ngày sinh ra của cái sắc thân này. Thầy hãy đi nói với người phụ nữ kia rằng: Từ ngày tôi sinh ra trong đạo pháp cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ sát hại bất cứ một sinh mạng nào, dù nhỏ như một con sâu con kiến. Nhân danh công đức đó, tôi muốn cho bà sinh cháu bình an.
Đức Thế Tôn vừa dứt lời, Angulimala liền chạy vụt đến nơi người đàn bà đang nằm đau đớn chờ sanh, và nói câu đó với bà. Thật mầu nhiệm! Bà ta sinh con một cách dễ dàng.
Một hôm khác, Angulimala đi khất thực về và lết vào tu viện. Có một người nhận ra được thầy là Angulimala ngày trước. Ông ta đã dùng gậy đánh Angulimala tơi bời, Angulimala thực tập pháp bất bạo động nên không chống trả. Mình mẩy của thầy sưng lên bầm tím, chảy máu khắp nơi. Đức Thế Tôn đi ra thấy Angulimala như vậy liền bảo các thầy khiêng vào hậu liêu và chăm sóc. Trong khi các thầy chăm sóc cho Angulimala, lấy nước muối rửa các vết thương và băng bó, thì đức Thế Tôn nói: “Con hãy ráng chịu đựng đi. Đây là cái quả cuối cùng mà con phải nhận chịu trước khi con trở thành A la hán.”

Chúng ta thấy câu chuyện Angulimala gặp Phật là một cuộc đấu gươm. Angulimala có thanh gươm của bạo động và hận thù. Đức Thế Tôn có thanh gươm của trí tuệ và từ bi. Khi chúng ta dán được vào người nào đó một cái nhãn hiệu sát nhân cần phải xử trảm, thì chúng ta có thể chĩa súng mà bắn người ấy không gớm tay. Nhưng nếu ta còn thấy được đó vẫn là một con người thì ta không thể nào bóp cò súng được. Vì vậy muốn giết ai đó, thì chúng ta phải cố nghĩ rằng người này chỉ là ác quỷ, không còn một chút thiện trong tâm. Thanh gươm của đức Thế Tôn, trước hết là để chém đứt cái khái niệm đó. Tại vì ta muốn giết ai, thì phải có khái niệm ác quỷ về người đó. Văn hóa của chúng ta bây giờ là như vậy. Chúng ta đi dán nhãn hiệu cho nhau. Lưỡi gươm trí tuệ là lưỡi gươm có thể chặt đứt được tất cả những khái niệm đó, những ảo ảnh đó, những tướng trạng đó, những hình thức đó. 
Nhân danh Chúa người ta đã tàn phá, nhân danh Phật người ta cũng có thể chém giết. 
Hận thù ở đâu mà không có, hiểu lầm ở đâu mà không có? Ta cho ta là thánh thiện, là đi trên con đường chánh, là không có tội lỗi, là không có hận thù. Ta cho người kia là quỷ dữ, là hận thù, là sự đe dọa cho văn minh, cho an ninh thế giới.
Chính vì những ý niệm đó, chính vì những nhãn hiệu dán lên cho những con người khác, chúng ta mới có khả năng bóp cò súng tiêu diệt họ. Câu chuyện của Angulimala cho chúng ta thấy rằng nếu chúng ta chuyển hướng, lấy trí tuệ và tình thương làm tiêu chuẩn, thì thế giới này sẽ có hy vọng.
Sự chuyển hướng của Angulimala là một thành công lớn. Không phải chỉ của Angulimala mà của cả một truyền thống và của tất cả chúng ta. Khi ta chuyển hướng, thì ta được sinh ra trở lại lần thứ hai. Chúng ta phải để cho Angulimala có một cơ hội sinh ra lần thứ hai. 
Tất cả chúng ta đều có lầm lỡ trong quá khứ, đã gây khổ đau cho người khác. Chúng ta phải biết rằng trong con người chúng ta cũng có hạt giống của bạo động, của hận thù, của vô minh. Nhưng chúng ta cũng phải tin rằng trong con người của chúng ta cũng có hạt giống của hiểu biết, của thương yêu, của khả năng chuyển hướng.
Chúng ta phải dùng lưỡi gươm trí tuệ để chặt đứt những tri giác sai lầm, những cái thấy hẹp hòi của chúng ta về chính chúng ta và về người. Chúng ta đừng tự dán cho chúng ta nhãn hiệu của sự thánh thiện, của sự vô tội. Chúng ta đừng vội dán vào người nhãn hiệu của tội lỗi, của tàn ác. Tại vì trong tất cả chúng ta, người nào cũng có hạt giống của tàn ác, của hận thù, của vô minh, nhưng người nào cũng có hạt giống của tình thương, của sự hiểu biết. Chúng ta hãy tổ chức cuộc sống hằng ngày như thế nào và thiết lập liên hệ giữa con người với con người như thế nào, giữa quốc gia và quốc gia như thế nào, để cho mọi người đều có cơ hội trở về tưới tẩm hạt giống tốt ở trong con người của mình. Đó là con đường tương lai của chúng ta.
Khi ta niệm Phật có thể ta không biết Phật là ai và ta là ai. Ai là người niệm Phật? Ai là Phật? Ta cầu nguyện Chúa, nhưng có thể ta chưa biết Chúa là ai. Ta không biết ta là ai? Ta có thể nhân danh ta, ta có thể nhân danh Chúa để sát hại. Vì vậy cho nên lưỡi gươm thần của trí tuệ rất là quan trọng. Chúng ta phải là những chiến sĩ, phải sử dụng được lưỡi gươm thần trí tuệ để chặt đứt tất cả những ảo giác, những tri giác sai lầm của chúng ta. Hãy phá bỏ tất cả những nhãn hiệu mà chúng ta thường muốn dán vào nhau để có thể tiêu diệt lẫn nhau. Đây là vấn đề chính của xã hội, của thế giới chúng ta trong ngày hôm nay. Chúng ta tu là để lột ra khỏi bản thân và lột ra khỏi người khác những nhãn hiệu. Bên này dán nhãn hiệu cho bên kia, bên kia dán nhãn hiệu cho bên này, để rồi hai bên có thể giết nhau. Lưỡi gươm trí tuệ là để phá bỏ những nhãn hiệu đó, tại vì những nhãn hiệu đó đưa tới sự giết chóc, đưa tới sự hận thù, đưa tới sự tiêu diệt. Dù đó là nhãn hiệu Phật, nhãn hiệu Chúa, nhãn hiệu Bồ tát, nhãn hiệu La hán, nhãn hiệu cộng sản, nhãn hiệu khủng bố, nhãn hiệu dân chủ, nhãn hiệu tự do, nhãn hiệu văn minh.

Nguồn Làng Mai

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2020

Thân phận Công Lý

THÂN PHẬN CÔNG LÝ 
Khi tôi chập chững bước vào nghề báo, các nhà báo đàn anh dạy rằng: Còn cầm cây bút, chớ vô cảm! 

Khi còn là phóng viên trẻ, những bản tin đầu tiên chúng tôi viết là về các bị cáo trọng án như Lê Bá Mai, Hồ Duy Hải, Huỳnh Văn Nén,... Tuổi thanh xuân của các bị cáo trôi qua trong tù. Người may mắn được trả lại tự do, được bồi thường. Kẻ kém may hơn vẫn miệt mài ngồi tù với lửng lơ pháp lý...
Tôi được đọc một bài viết của phóng viên nước ngoài miêu tả miếng băng keo trên công tắc điện của gia đình có con gái là nạn nhân của kẻ giết người hàng loạt. Miếng băng keo do người mẹ dán lên ngăn người khác tắt bóng đèn trong phòng con gái. Người mẹ luôn hy vọng con mình còn sống.

Miếng băng keo cứ ám ảnh tôi suốt một quãng đời làm nghề của mình.

Hôm nay, tôi đi qua Bưu điện Cầu Voi với hàng cổng chằng chịt dây leo, gỉ sét đến mòn vẹt từng thanh sắt. Từ khi xảy ra vụ án, 13 năm qua, ngôi nhà hai tầng, màu vàng ấy lọt thỏm vào khu dân cư. Âm khí và ám ảnh! Cùng với đó là sự hoang tàn của máu và nước mắt hai cô gái vô tội.
Tôi lại nhìn mẹ Hồ Duy Hải, 13 năm bà dọn dẹp căn phòng trống để đợi con trai về. Cho đến khi kiệt quệ, bán căn nhà cũ để kêu oan cho con.
Từ một người ít học, có lẽ bà Loan đã thuộc lòng đến từng bố cục phiên tòa, các quy đình tố tụng và cả các điều luật hình sự, dân sự với trách nhiệm bồi thường...
Hơn một chu trình lặp lại của 12 con giáp, 13 năm theo đuổi vụ án, tìm cách minh oan cho con, từ một phụ nữ quê, bà Loan thành người đàn bà kiên nghị và rắn rỏi.

Năm 2005, Bộ Chính trị đã ban hành Nghị quyết số 49-NQ/TW ngày 02 tháng 06 năm 2005 về chiến lược cải cách tư pháp đến năm 2020. Chiều dài của Nghị quyết này đến nay cũng đi hết tuổi thanh xuân của nhiều bị cáo, điều tra viên, nhà báo và đặc biệt là các bị cáo. Nhiều người trong số họ về hưu, chuyển nghề, qua đời như quy luật tất yếu của tự nhiên.
Về chủ trương, nghị quyết của Bộ Chính trị là rất đúng. Văn bản này mở ra hướng nâng cao chất lượng hoạt động tư pháp trong đó có bắt giam, điều tra, truy tố, xét xử tránh oan, sai. Nghĩa là, nghị quyết có nội hàm nhằm điều chỉnh hoạt động của các cơ quan tiến hành tố tụng.

Tiếc thay, Huỳnh Văn Nén oan án vườn điều còn chưa ráo mực trên các bản tin, Lê Bá Mai ngậm ngùi với bản án giết người, hiếp dâm trẻ em lãnh án tù chung thân mà chỉ với một hành vi là đủ lãnh án tử...
Và giờ là đến Hồ Duy Hải phó thác thân phận mình cho cán cân công lý mà đại diện là hội đồng xét xử trong phiên Giám đốc thẩm.

Pháp luật, suy cho cùng cũng chỉ là do con người làm ra. Điều tra, xét xử thì tận cùng cũng là con người điều hành. Người tránh sao được những sai sót, hữu hạn về thu thập chứng cứ, nhận định ban đầu và sàng lọc đối tượng...
Hải sẽ đáng chết nếu anh ta là hung thủ tàn độc của hai mạng người vô tội! Nhưng một nền tố tụng văn minh và nhân bản sẽ không buộc tội bất cứ ai khi không đủ chứng cứ. Nghĩa vụ chứng minh tội phạm thuộc về cơ quan điều tra, chứ không phải của Hải. Điều này được quy định tại Bộ luật Tố tụng Hình sự, Bộ luật Hình sự và cao hơn hết là Hiến pháp Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. 
Nhiều chuyên gia băn khoăn, tranh cãi về kỳ án Cầu Voi không phải tìm cách cứu sống Hải! Có lẽ ai cũng hiểu rằng, nếu Hải bị oan thì mục tiêu đúng đắn của Cải cách tư pháp không trọn vẹn. Trong khi đó, hung thủ thực sự của vụ án tiếp tục thách thức tài năng, trí tuệ và bản lĩnh của cơ quan điều tra để bảo vệ bằng được sự uy nghiêm của pháp luật và công lý.
Quan trọng hơn nữa là câu trả lời chính xác cho hai cô gái vắn số với bí mật khủng khiếp...
Những vụ kỳ án luôn để lại nỗi day dứt không nguôi, nhưng có lẽ cao hơn hết, kỳ án luôn ẩn chứa nỗi lo bất kỳ ai cũng có thể chịu án oan...

Tôi nhớ hoài một phiên tòa kỳ án đốt nhà, giết người ở quận Gò Vấp được xét xử giữa buổi trưa hè. Vị thẩm phán giọng nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm, rằng, Hội đồng xét xử không đủ chứng cứ buộc tội nên sẽ tuyên trả tự do cho bị cáo. Tuy vậy, bị cáo hãy nhớ, còn một phiên tòa khác nghiêm khắc hơn từ trong lương tâm bị cáo! 
Tôi rời phiên tòa, cứ mãi ưu tư chỉ với một vấn đề: Thà bỏ lọt một tội phạm, có lẽ sẽ tốt hơn mối nguy oan sai cho hàng triệu người! 

Các đàn anh trong nghề báo vẫn truyền nhau câu: Không vô cảm với những dòng tin được viết ra. 
Giờ thì tôi nghĩ khác, làm bất cứ nghề nào cũng đều không được phép vô cảm với thân phận con người! Thân phận bà Loan là một mảnh băng keo kết dính niềm ưu tư về một nền tư pháp khoa học và nhân bản!

Thanh Nhã
* Ảnh: Mẹ của Hồ Duy Hải ngày 5/5 đợi chờ phiên toà Giám đốc thẩm, để kết thúc 13 năm đi tìm công lý cho con