Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Phải Gió

T gặp H khi nàng đã có gia đình rồi...mà hình như nàng hơn tuổi gã thì phải... nhưng cũng chả quan trọng đối với gã, vấn đề quan trọng chính là…chồng nàng lại làm luôn cùng cơ quan với nàng… rõ thật là khéo… Ông Trời.. sao lại làm khó gã như thế. 
Vừa nhìn thấy nàng, T sững người, mắt hoa lên.. mồ hôi tay cứ vã ra… Trời Đất ơi ! người đâu mà duyên thế không biết !... em đẹp quá ... em ơi !.  Nàng trông giống như các cô gái Trung Hoa trong những phim mà T đã từng được xem về thời kỳ " cách mạng văn hoá "…với khuôn mặt tròn, trắng trẻo, mái tóc cắt ngắn, phía trước tỉa lưa thưa kiểu " hỷ nhi " thêm chiếc răng khểnh nữa lại càng làm cho nụ cười của nàng hấp dẫn bội phần. T luống cuống trình bầy lý do.. và … không ngừng đắm đuối nhìn nàng. Chắc nàng cũng cảm thấy vậy nên ngại ngùng chúi đầu vào đống hồ sơ trong khi nói chuyện với T. Còn T thì cứ như là người trúng phải gió vậy, mặt đỏ bừng, mồ hôi vã ra.. giọng nói thì run run .. chả giống tí nào với gã như thường ngày. Dần dà .. rồi T đã trấn tĩnh lại, gã đi quanh phòng ngắm nghía , xem ảnh, đọc nội quy,… và không quên thỉnh thoảng ném ánh mắt nhìn trộm nàng.
Bất chợt T hỏi nàng:
- Chị H này… nếu ngắm chị thì...có bị phạt vì .. vi phạm nội quy của cơ quan không ? 
Một thoáng lúng túng, nàng trả lời:
- Phạt thì không… nhưng chỉ sợ bị đau mắt vì.. . người xấu
- Tưởng gì… từ lúc vào đây thấy mắt tự dưng sáng hơn hẳn ngày thường… đúng là … phong thuỷ tốt thật…. mà … ngoài sảnh kia có trồng si được không chị H..?
- Trồng sao được… si lên to lắm che hết tất cả
- À không… loại si này cơ động lắm… sáng 8h nó mọc ..chiều hết giờ lại rời đi như làm hành chính vậy..
Nàng phì cười và ..vội lấy tay che miệng…làm cho T lại càng thêm điên đảo… .si mê
Công việc đã xong, gã xin phép ra về và hẹn sẽ đến vào giờ này tuần sau.Từ giây phút đó trở đi lúc nào hình ảnh của nàng cũng hiện lên trong đầu T, lúc gã ăn, lúc ngồi nhậu, lúc nằm ngủ, lúc đi đường, lúc chơi thể thao và… cả khi chui vào toilet nữa gã cũng nghĩ tới khuôn mặt nàng. Gã chỉ mong thời gian trôi thật nhanh cho chóng đến cái ngày, cái ... giây phút ít ỏi được gặp nàng. Và đến lúc đó, T lại ước cho thời gian cứ kéo dài ra mãi. Thật là ái ngại cho gã lắm, chưa kể đến nguy cơ bị vợ gã nghi ngờ , tra hỏi .. khi trông cái bản mặt T cứ như người mất hồn ấy… nhưng..chậc..thây kệ.. gã tặc lưỡi : chắc mình phải gió .
Công việc của T với cơ quan nàng chỉ kéo dài có 5 tuần, mỗi tuần chỉ có một buổi… và mỗi buổi cũng chỉ vẻn vẹn… dăm mười phút, quả là quá ngắn ngủi… nếu cộng lại chắc chỉ nói truyện với nàng chưa đầy 30 phút vì ..còn có cả những người khác nữa. Niềm an ủi duy nhất là T vẫn được nhìn thấy nàng vào các buổi chiều khi nàng ra về,  vì chiều nào T cũng chơi cầu cùng nhóm bạn ở ngay phía ngoài cơ quan nàng. Thời gian trôi rất nhanh .. rồi cũng đã đến cái lúc T sẽ không còn được gặp nàng nữa, mấy chục phút chuyện trò linh tinh với nàng .. chả đủ để nói lên điều gì cả. Chỉ có con tim của gã là bị vật vã, rệu rã vì .. co bóp loạn hết cả lên ..và tinh thần của T cũng thế, cũng rối rít, tít mù… vừa cười ha hả xong đã thấy mặt nghệt ra, buồn ..như " mất sổ gạo ".
Hôm đó là buổi cuối cùng gã đến cơ quan nàng, lòng vô cùng hồi hộp, bồn chồn .. lo lắng vì gã đã hạ quyết tâm.. liều thử một phen… phải rủ nàng … dù gã biết rằng … đó là điều không thể. Chồng nàng ở ngay đây, thời gian thì quá ngắn ngủi… để có thể hiểu về nhau và... dù hình như nàng cũng có chút .. chút cảm tình với gã, nhưng quá khó để … có thể xẩy ra một câu chuyện … lãng mạn như trong các bộ phim về tình yêu.
Sau vài câu chuyện trò vui vẻ với nàng, T .. nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh để hỏi nàng: 
- Chị H đã bao giờ đi uống café với một người… hơi biên biết chưa ?
- Chưa… nàng ngạc nhiên và chưa hiểu rõ ý gã
- Thế thì cuối giờ xin … hân hạnh được mời chị … nhé, hẹn chị 5h ở…. 
Nàng như lặng đi… bối rối, gương mặt ửng hồng trông càng xinh đẹp hơn ...khiến trong đầu T lúc này .. chỉ thôi thúc một ước muốn duy nhất là được….. ôm lấy nàng… hôn nàng. 
Sau một khoảng ... lặng, nàng cũng đã trở lại bình thường:
- sao lại là “ người hơi biên biết “ nhỉ ? tưởng mình là người quen chứ ?
- Thì mình có quen nên không phải người xa lạ, nhưng thời gian ít quá nên chỉ gọi là… quen sơ sơ... hơi biên biết tí thôi, gã cười trả lời, và nàng cũng cười.. rồi ngập ngừng nói lời xin lỗi… vì không thể
- Kệ chị đấy…. sẽ đợi chị ..và hôm nào cũng .. đợi, T mạnh mồm tuyên bố 
- Thôi đừng mà…. Mình không đi được đâu.
- Đợi chị đấy... 
T tủm tỉm, rồi chào nàng để ra về, lòng cảm thấy thanh thản, nhẹ nhàng vô cùng dù biết rằng… gã đã thất bại, nhưng gã đã làm cái điều phải làm, đã cố hết khả năng … và sẽ không hối tiếc vì… bỏ lỡ một cơ hội. Trong đời gã đã không ít lần như vậy, chỉ vì một chút do dự, e ngại… hay đôi khi chỉ vì một lý do vớ vẩn như :... đang mải đánh bài, đang chơi dở ván bi a mà gã đã đánh mất không ít các cơ hội.. rất có thể…sẽ viết nên một truyện tình lãng mạn. Nhưng lần này thì khác, gã đã tóm lấy… dù là tóm trượt… nhưng gã không cảm thấy ân hận.
Gã ngồi chờ nàng, hút vài điếu thuốc…đầu óc trống rỗng, chả nghĩ được điều gì cụ thể cả, ... không hồi hộp.. không hy vọng…. và ra về khi đã hết thời gian… vì hiển nhiên là nàng không đến. 
T thấy lòng buồn vô hạn, cái cảm giác sẽ không bao giờ còn gặp lại người mình thương nhớ .. người mình vừa " phải gió "..si mê.. nó mới nặng nề và trống trải làm sao… nhưng thời gian rồi cũng sẽ làm nốt cái phần việc còn lại… mọi thứ rồi sẽ nguôi ngoai và T sẽ.. lại trở về với quỹ đạo quen thuộc của gã.
Nhiều buổi chiều sau đó, T vẫn chơi cầu ở ngoài cổng cơ quan nàng, rất nhiều lần đi qua …nàng đều gật đầu chào gã, hay chỉ mỉm cười với gã khi ngồi sau xe chồng. Tất cả chỉ còn lại có thế… và cơn gió ngọt ngào đã đến với gã, đã đem lại cho gã những giờ phút mê đắm,dại khờ… đã khiến gã khốn khổ vì ..nhung nhớ…cứ dần… dần trôi vào miền ký ức. T cũng dần .. dần ...hồi phục, và chứng “ phải gió “ cũng không còn nữa
 
Nhiều khi nghĩ lại truyện đã qua, T cứ tưởng tưởng, cứ ước ao … giá như nàng không làm cùng chồng … liệu có điều kỳ diệu nào xẩy ra không… rồi ..T tủm tỉm cười : hay có nhẽ đúng là mình bị ... “ phải gió “ thật ấy nhỉ.

17.2.2012

Van Ngan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét