Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Một chuyện khờ

" Trời lập Đông chưa em...cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi 
Để mặc anh lang thang....ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới"

" ...Thằng bạn ở lớp mình vừa hát vừa đàn bài này hay tuyệt vời...cả hội con gái cứ gọi là ngồi lím lịm hết cả..."... Câu truyện em kể trong lúc tôi đang cặm cụi đạp xe chở em ...cũng làm cho tôi lím ...lịm hết cả người. Nhấn mạnh pê đan, nhổm người lên để lấy đà ... và bất chợt, trong tôi bỗng bùng lên một quyết tâm mạnh mẽ... mình sẽ đi học đàn, oánh thật hay...em cứ đợi đấy!. Nhưng ....rồi ...đó cũng chỉ là một trong muôn vàn quyết tâm không bao giờ trở thành hiện thực của tôi...nó cũng như là bong bóng nước vậy, sau cơn mưa thì chẳng còn lại gì cả. 
Chúng tôi quen nhau ở chỗ học thêm năm lớp 11 , em học trường khác và ...đã lạc vào thế giới của bọn tôi sau một câu đùa ngô nghê mà đến giờ tôi chịu không còn nhớ nổi nữa. Thời gian học chỉ có vài tháng, lại chẳng có mấy cơ hội để chuyện trò...nên nếu như không có buổi đi chơi mùng 3 tết năm đó thì tôi sẽ chẳng còn gì để kể lại cho các bạn cả. Buổi đi chơi thật là vui...và dù chỉ như một người bạn mới, nhưng em không hề lạc lõng giữa hội bạn cùng lớp của tôi. Chỉ có tôi mới có cái cảm giác lạc lõng và là lạ thế nào ấy. ..chuyện trò thì toàn lạc đề, chả ra đâu vào đâu cả... trong cái đầu vớ vẩn của tôi lúc đó chỉ rặt mỗi hình ảnh em mà thôi. Những ngày sau đó cũng vậy, tôi giống như một kẻ mộng du...vật vờ...ngây ngây...ngô..ngô...một gã " phải gió " tội nghiệp...luôn đắm chìm trong nỗi nhớ nhung, và những hình ảnh tưởng tượng về em. Chả hiểu sao mà trong những cơn mộng tưởng đó...em hình như thật bé nhỏ và yếu đuối...còn tôi thì tựa...tựa như một chỗ dựa vững trãi, luôn luôn che trở cho em. Nhưng... hiện thực lại không hề giống như vậy, vì tôi vốn bé nhỏ, gầy còm ... mà .. .chiều cao của em cũng chả kém gì tôi, có khi lại còn khoẻ hơn tôi ấy chứ.
Có thể vì không gặp được nhau, nên nỗi nhớ nhung và trí tưởng tượng càng đầy thêm gấp bộ... mà cũng có thể tại vì em học trường khác nên cái cảm giác cũng trở nên càng kỳ bí và thú vị hơn.
Thế rồi, vận may cũng đã mỉm cười với tôi... vì em tìm được một chỗ học gần nhà nên đã rủ tôi và một người bạn nữa đi học cùng. Kể từ đó tuần nào chúng tôi cũng được gặp nhau, nhà em ngay gần chỗ học nên tôi cũng lĩnh luôn nhiệm vụ làm anh chàng xe đạp ôm ... qua nhà và đón em đi học.
Đó là một khoảng thời gian thật thú vị, nhất là những hôm thầy nghỉ dậy... chúng tôi lại có dịp đi chơi tối cùng nhau. Khi thì đến nhà bạn em chơi, có khi chỉ là đi lang thang, vòng vèo qua các con phố vắng vẻ của Hà Nội. Tôi nhớ có lần hai đứa rủ nhau vào một quán cafe ở vỉa hè phố Bà Triệu, lúc ra về lại quên luôn vở ở bàn...thế là cứ đùn đẩy nhau vào lấy... cuối cùng phải giải quyết bằng oằn tù tì... và ...rõ thật khéo ...vì tôi ... chính là kẻ thua cuộc. Đạp xe về đến phố Cát Linh thì em kêu lạnh, may mà không phải dùng lại món oằn tù tì ...vì chỉ có mình tôi là mặc áo khoác. Choàng chiếc áo cho em, mà lòng tôi cảm thấy ấm áp kỳ lạ... thân thuộc hơn, gần gũi hơn rất nhiều. Lúc đó tôi chỉ còn phong phanh mỗi cái áo sơ mi mỏng ... nhưng lại chẳng thấy lạnh tí nào. Có thể là tại cái bầu nhiệt huyết đang hừng hực chảy trong huyết quản... hay chỉ đơn giản là... vừa đạp xe cả một chặng dài nên ... vẫn còn "... nóng trong người...".
Thời gian cứ trôi đi như vậy... và càng ngày ... tôi càng không thể giữ lại được những cảm xúc như thùa ban đầu ... mọi thứ cứ nguội dần... nguội dần và ... nỗi nhớ nhung.. .mộng tưởng... những giấc mơ êm đềm... cũng dần dần từ bỏ tôi.
Người ta thường nói : "Ái tình như là một con quái vật....dể nó đói - thì nó sống... mà cho nó no nê - thì nó sẽ chết ". Nhưng cái chân lý ảo diệu này lại chẳng có tí tị gì liên quan gì đến trường hợp của tôi cả... vì tôi đã được ăn uống cái gì đâu mà no với chả nê.
Liệu có phải là .. .tại cái sự gần gũi... càng hay gặp nhau, càng đi nhiều cùng nhau thì tôi lại càng thấy những điểm khác biệt xuất hiện giữa hai chúng tôi. Hay có thể nguyên nhân bắt nguồn từ cái trí tưởng tượng của tôi nó .. chạy xa quá... mà cái thực tại thì lại không thể bắt kịp... chắc là tại cả hai cũng nên.
Tất nhiên là trong lòng tôi, em vẫn là một người bạn gái đặc biệt... gần gũi và thân thuộc... nhưng tôi không còn nghĩ về em ... như cái cách mà những kẻ đang yêu vẫn thường hay nghĩ.
Trung thu năm đó khác với mọi năm, vì người ta lại tổ chức các gian hàng ở quanh Hồ Gươm ... và cũng là Trung thu đầu tiên tôi được đi chơi riêng với một người bạn gái. Sau khi gửi xe, tôi và em 
bắt đầu lê la từ gian hàng này sang gian hàng khác... không khí thật nhộn nhịp và đông đúc...thỉnh thoảng hai đứa lại bị chia cắt bởi dòng người đi ngược chiều. Khi ra khỏi một gian hàng bán mặt nạ thì người đông quá nên chúng tôi phải tựa sát vào nhau mà đi. Ngay lúc đó, bất chợt ...  tôi quay sang phía em và ... bắt gặp ánh mắt em đang nhìn tôi thật trìu mến. Trong khoảnh khắc, tôi bỗng lại thấy em bé nhỏ như những mộng tưởng của thủa ban đầu ... lại thấy lòng mình đầy ắp những đam mê, những nhớ nhung, khắc khoải ... tự dưng ... tôi ... muốn ... cầm lấy bàn tay em ... nắm thật chặt. Nhưng ... rồi tôi lại lưỡng lự... trần trừ... đó không phải là sự ngượng ngùng, vì tôi cũng không đến nỗi rút dát như vậy. Mà thật không hiểu sao lúc đó tôi lại có những ý nghĩ cổ lỗ và già lão đến thế.... tôi cứ sợ rằng... sau cái nắm tay ấy... sẽ có một điều gì đó lớn hơn ... sâu đậm hơn ... gắn bó hơ n... tìm đến. Tôi như là cái kẻ sắp bước qua ngưỡng cửa của khu vườn kỳ diệu mà mình vẫn hằng ao ước bấy lâu ... và ... đã cảm thấy gần lắm ... gần lắm ... cái sức nặng của... trách nhiệm. Mà bây giờ, trong lòng tôi ... những tình cảm dành cho em đã không còn được như trước nữa. Chúng tôi cứ đi như vậy... chuyện trò... vui đùa... ngó nghiêng... và trong đầu tôi ... lại cứ băn khoăn trước một câu hỏi: " mình có nên cầm tay em ... không?" 
Đã đến lúc phải chia tay... cơ hội cũng vuột qua rồi ...và ... cái nắm tay vẫn dừng lại ở trong tâm tưởng. Tôi ra về với lời hẹn đi chơi chợ Hoa Tết cùng em... và ... thật là tệ hại vì .. .tôi đã quên phéng cái hẹn 28 Tết này. Chắc là do mải chơi ... hoặc cũng có thể vì ... sự lưỡng lự... tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa... nhưng chắc là vì mải chơi thôi. Thời đó chưa có điện thoại bàn chứ nếu không thì thể nào em cũng nhắc... và chẳng có lý gì mà tôi lại không... lên đường. Tết đến chơi nhà em ...tôi đã phải lĩnh nhận hình phạt đích đáng cho lỗi lầm của mình. Em gần như chẳng thèm nhìn mặt và nói chuyện với tôi ... ngoài dăm câu lạnh nhạt xã giao. Dù biết mình không phải nhưng lúc đó tôi cũng thấy tự ái lắm. 
Thời gian sau đó ... chúng tôi còn gặp nhau vài lần cùng những người bạn khác. Rồi thì ... mọi thứ chỉ còn lưu lại trong ký ức của tôi ... như một truyện ... dại khờ.

Năm tháng trôi qua ...khi tôi đã trở nên già dặn hơn, từng trải hơn... có những lúc ngồi ngẫm lại những truyện ngày xửa, ngày xưa ... rồi thì lại tự trách móc bản thân... sao hồi đó nghĩ ... vớ vẩn như thế... biết đâu mọi thứ lại khác hẳn với những gì tôi nghĩ... biết đâu ... sau cánh cửa mà tôi đã dừng lại... chính là cái khu vườn kỳ ảo mà tôi vẫn từng ao ước, mong chờ. Đáng nhẽ cứ phải đi cho hết con đường rồi... rẽ đâu thì rẽ... ai mà biết chắc... phía trước có điều gì đang đợi. 

 Chẳng có cách nào ... có thể làm cho thời gian quay trở lại...  những tháng ngày tươi đẹp ấy...  đã vĩnh viễn qua đi.
Chẳng phải ai cũng may mắn vào đời với hành trang là ...  một mối tình học trò ... còn hành trang của tôi ư... vẻn vẹn ... một chuyện ... KHỜ.

5.9.2012
Van Ngan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét