Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Bí quyết sống lâu

Thống kê của Viện Sức Khỏe Trung Quốc
- Chỉ hút thuốc, không uống rượu: Lâm Bưu thọ 63 tuổi.
- Chỉ uống rượu, không hút thuốc: Chu Ân Lai thọ 73 tuổi.
- Vừa uống rượu, vừa hút thuốc: Mao Trạch Đông thọ 83 tuổi.
- Vừa uống rượu, vừa hút thuốc, vừa đánh bài: Đặng Tiểu Bình thọ 93 tuổi.
- Vừa uống rượu, vừa hút thuốc, vừa đánh bài lại có cả vợ bé: Trương Học Lương thọ 103 tuổi.
- Không uống rượu, không hút thuốc, không đánh bài cũng không có bạn gái, chỉ làm người tốt việc tốt: Lôi Phong hưởng dương 23 tuổi.

- st -

Cỏ và mưa

CỎ VÀ MƯA
Em cỏ khát, Ta mưa rào đầu hạ
Cỏ uống mưa run rẩy
Cỏ đang thì
Mưa rào đến rồi đi
Cỏ xanh niềm ngơ ngác
Ta biệt em
Lớ ngớ chẳng hẹn gì

Nguyễn Trọng Tạo

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy


Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy….

Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu, nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.

Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.
 

Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.

Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.

Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.

Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra : vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.


 Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.

 

Có một nguời sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người, và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu

 

Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm, nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.

 

Có những cuộc chia tay đơn giản chỉ là không hợp nhau và chỉ mang lại nỗi đau,nhưng nhờ nó mà ta biết được đâu là tình yêu đích thực và chân chính.

 

Có một bờ vai đơn giản chỉ là một bờ vai của ai đó rất bình thường, nhưng nhờ nó mà ta biết được : khi yếu mềm mình cần lắm sự chở che

 

Có một nụ hôn chỉ đơn giản là một nụ hôn giữa hai cá thể nhưng khắc sâu trong tim ta: Mối tình đầu chẳng dễ gì mà quên!

 

Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ, họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhận ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự, và vì bên họ còn có một tình yêu

 

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương

 

 

Sưu tầm


Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Người vợ tuyệt vời

Hai người bạn nói chuyện với nhau: 
“Có lẽ mình phải viết đơn xin ly dị”.
- Sao vậy?
- Vợ mình nửa năm nay không thèm nói với mình một câu nào. 
- Cậu điên à ! ... biết tìm đâu ra một người vợ tuyệt vời như thế 

- st -

Phượng Hồng



Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa...
 

Một chuyện khờ

" Trời lập Đông chưa em...cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi 
Để mặc anh lang thang....ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới"

" ...Thằng bạn ở lớp mình vừa hát vừa đàn bài này hay tuyệt vời...cả hội con gái cứ gọi là ngồi lím lịm hết cả..."... Câu truyện em kể trong lúc tôi đang cặm cụi đạp xe chở em ...cũng làm cho tôi lím ...lịm hết cả người. Nhấn mạnh pê đan, nhổm người lên để lấy đà ... và bất chợt, trong tôi bỗng bùng lên một quyết tâm mạnh mẽ... mình sẽ đi học đàn, oánh thật hay...em cứ đợi đấy!. Nhưng ....rồi ...đó cũng chỉ là một trong muôn vàn quyết tâm không bao giờ trở thành hiện thực của tôi...nó cũng như là bong bóng nước vậy, sau cơn mưa thì chẳng còn lại gì cả. 
Chúng tôi quen nhau ở chỗ học thêm năm lớp 11 , em học trường khác và ...đã lạc vào thế giới của bọn tôi sau một câu đùa ngô nghê mà đến giờ tôi chịu không còn nhớ nổi nữa. Thời gian học chỉ có vài tháng, lại chẳng có mấy cơ hội để chuyện trò...nên nếu như không có buổi đi chơi mùng 3 tết năm đó thì tôi sẽ chẳng còn gì để kể lại cho các bạn cả. Buổi đi chơi thật là vui...và dù chỉ như một người bạn mới, nhưng em không hề lạc lõng giữa hội bạn cùng lớp của tôi. Chỉ có tôi mới có cái cảm giác lạc lõng và là lạ thế nào ấy. ..chuyện trò thì toàn lạc đề, chả ra đâu vào đâu cả... trong cái đầu vớ vẩn của tôi lúc đó chỉ rặt mỗi hình ảnh em mà thôi. Những ngày sau đó cũng vậy, tôi giống như một kẻ mộng du...vật vờ...ngây ngây...ngô..ngô...một gã " phải gió " tội nghiệp...luôn đắm chìm trong nỗi nhớ nhung, và những hình ảnh tưởng tượng về em. Chả hiểu sao mà trong những cơn mộng tưởng đó...em hình như thật bé nhỏ và yếu đuối...còn tôi thì tựa...tựa như một chỗ dựa vững trãi, luôn luôn che trở cho em. Nhưng... hiện thực lại không hề giống như vậy, vì tôi vốn bé nhỏ, gầy còm ... mà .. .chiều cao của em cũng chả kém gì tôi, có khi lại còn khoẻ hơn tôi ấy chứ.
Có thể vì không gặp được nhau, nên nỗi nhớ nhung và trí tưởng tượng càng đầy thêm gấp bộ... mà cũng có thể tại vì em học trường khác nên cái cảm giác cũng trở nên càng kỳ bí và thú vị hơn.
Thế rồi, vận may cũng đã mỉm cười với tôi... vì em tìm được một chỗ học gần nhà nên đã rủ tôi và một người bạn nữa đi học cùng. Kể từ đó tuần nào chúng tôi cũng được gặp nhau, nhà em ngay gần chỗ học nên tôi cũng lĩnh luôn nhiệm vụ làm anh chàng xe đạp ôm ... qua nhà và đón em đi học.
Đó là một khoảng thời gian thật thú vị, nhất là những hôm thầy nghỉ dậy... chúng tôi lại có dịp đi chơi tối cùng nhau. Khi thì đến nhà bạn em chơi, có khi chỉ là đi lang thang, vòng vèo qua các con phố vắng vẻ của Hà Nội. Tôi nhớ có lần hai đứa rủ nhau vào một quán cafe ở vỉa hè phố Bà Triệu, lúc ra về lại quên luôn vở ở bàn...thế là cứ đùn đẩy nhau vào lấy... cuối cùng phải giải quyết bằng oằn tù tì... và ...rõ thật khéo ...vì tôi ... chính là kẻ thua cuộc. Đạp xe về đến phố Cát Linh thì em kêu lạnh, may mà không phải dùng lại món oằn tù tì ...vì chỉ có mình tôi là mặc áo khoác. Choàng chiếc áo cho em, mà lòng tôi cảm thấy ấm áp kỳ lạ... thân thuộc hơn, gần gũi hơn rất nhiều. Lúc đó tôi chỉ còn phong phanh mỗi cái áo sơ mi mỏng ... nhưng lại chẳng thấy lạnh tí nào. Có thể là tại cái bầu nhiệt huyết đang hừng hực chảy trong huyết quản... hay chỉ đơn giản là... vừa đạp xe cả một chặng dài nên ... vẫn còn "... nóng trong người...".
Thời gian cứ trôi đi như vậy... và càng ngày ... tôi càng không thể giữ lại được những cảm xúc như thùa ban đầu ... mọi thứ cứ nguội dần... nguội dần và ... nỗi nhớ nhung.. .mộng tưởng... những giấc mơ êm đềm... cũng dần dần từ bỏ tôi.
Người ta thường nói : "Ái tình như là một con quái vật....dể nó đói - thì nó sống... mà cho nó no nê - thì nó sẽ chết ". Nhưng cái chân lý ảo diệu này lại chẳng có tí tị gì liên quan gì đến trường hợp của tôi cả... vì tôi đã được ăn uống cái gì đâu mà no với chả nê.
Liệu có phải là .. .tại cái sự gần gũi... càng hay gặp nhau, càng đi nhiều cùng nhau thì tôi lại càng thấy những điểm khác biệt xuất hiện giữa hai chúng tôi. Hay có thể nguyên nhân bắt nguồn từ cái trí tưởng tượng của tôi nó .. chạy xa quá... mà cái thực tại thì lại không thể bắt kịp... chắc là tại cả hai cũng nên.
Tất nhiên là trong lòng tôi, em vẫn là một người bạn gái đặc biệt... gần gũi và thân thuộc... nhưng tôi không còn nghĩ về em ... như cái cách mà những kẻ đang yêu vẫn thường hay nghĩ.
Trung thu năm đó khác với mọi năm, vì người ta lại tổ chức các gian hàng ở quanh Hồ Gươm ... và cũng là Trung thu đầu tiên tôi được đi chơi riêng với một người bạn gái. Sau khi gửi xe, tôi và em 
bắt đầu lê la từ gian hàng này sang gian hàng khác... không khí thật nhộn nhịp và đông đúc...thỉnh thoảng hai đứa lại bị chia cắt bởi dòng người đi ngược chiều. Khi ra khỏi một gian hàng bán mặt nạ thì người đông quá nên chúng tôi phải tựa sát vào nhau mà đi. Ngay lúc đó, bất chợt ...  tôi quay sang phía em và ... bắt gặp ánh mắt em đang nhìn tôi thật trìu mến. Trong khoảnh khắc, tôi bỗng lại thấy em bé nhỏ như những mộng tưởng của thủa ban đầu ... lại thấy lòng mình đầy ắp những đam mê, những nhớ nhung, khắc khoải ... tự dưng ... tôi ... muốn ... cầm lấy bàn tay em ... nắm thật chặt. Nhưng ... rồi tôi lại lưỡng lự... trần trừ... đó không phải là sự ngượng ngùng, vì tôi cũng không đến nỗi rút dát như vậy. Mà thật không hiểu sao lúc đó tôi lại có những ý nghĩ cổ lỗ và già lão đến thế.... tôi cứ sợ rằng... sau cái nắm tay ấy... sẽ có một điều gì đó lớn hơn ... sâu đậm hơn ... gắn bó hơ n... tìm đến. Tôi như là cái kẻ sắp bước qua ngưỡng cửa của khu vườn kỳ diệu mà mình vẫn hằng ao ước bấy lâu ... và ... đã cảm thấy gần lắm ... gần lắm ... cái sức nặng của... trách nhiệm. Mà bây giờ, trong lòng tôi ... những tình cảm dành cho em đã không còn được như trước nữa. Chúng tôi cứ đi như vậy... chuyện trò... vui đùa... ngó nghiêng... và trong đầu tôi ... lại cứ băn khoăn trước một câu hỏi: " mình có nên cầm tay em ... không?" 
Đã đến lúc phải chia tay... cơ hội cũng vuột qua rồi ...và ... cái nắm tay vẫn dừng lại ở trong tâm tưởng. Tôi ra về với lời hẹn đi chơi chợ Hoa Tết cùng em... và ... thật là tệ hại vì .. .tôi đã quên phéng cái hẹn 28 Tết này. Chắc là do mải chơi ... hoặc cũng có thể vì ... sự lưỡng lự... tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa... nhưng chắc là vì mải chơi thôi. Thời đó chưa có điện thoại bàn chứ nếu không thì thể nào em cũng nhắc... và chẳng có lý gì mà tôi lại không... lên đường. Tết đến chơi nhà em ...tôi đã phải lĩnh nhận hình phạt đích đáng cho lỗi lầm của mình. Em gần như chẳng thèm nhìn mặt và nói chuyện với tôi ... ngoài dăm câu lạnh nhạt xã giao. Dù biết mình không phải nhưng lúc đó tôi cũng thấy tự ái lắm. 
Thời gian sau đó ... chúng tôi còn gặp nhau vài lần cùng những người bạn khác. Rồi thì ... mọi thứ chỉ còn lưu lại trong ký ức của tôi ... như một truyện ... dại khờ.

Năm tháng trôi qua ...khi tôi đã trở nên già dặn hơn, từng trải hơn... có những lúc ngồi ngẫm lại những truyện ngày xửa, ngày xưa ... rồi thì lại tự trách móc bản thân... sao hồi đó nghĩ ... vớ vẩn như thế... biết đâu mọi thứ lại khác hẳn với những gì tôi nghĩ... biết đâu ... sau cánh cửa mà tôi đã dừng lại... chính là cái khu vườn kỳ ảo mà tôi vẫn từng ao ước, mong chờ. Đáng nhẽ cứ phải đi cho hết con đường rồi... rẽ đâu thì rẽ... ai mà biết chắc... phía trước có điều gì đang đợi. 

 Chẳng có cách nào ... có thể làm cho thời gian quay trở lại...  những tháng ngày tươi đẹp ấy...  đã vĩnh viễn qua đi.
Chẳng phải ai cũng may mắn vào đời với hành trang là ...  một mối tình học trò ... còn hành trang của tôi ư... vẻn vẹn ... một chuyện ... KHỜ.

5.9.2012
Van Ngan

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Sợi dây giữ voi


Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy lũ vật to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.
Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.
Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.

Cũng giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó, đơn giản chỉ vì, ta đã từng thất bại một lần?


Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khó khăn của cuộc sống.”

-st-

Người đàn ông ưu tú


NGƯỜI ĐÀN ÔNG ƯU TÚ
Một tạp chí Mỹ tổ chức cuộc thi bình chọn người đàn ông ưu tú nhất. Ít lâu sau, ban biên tập nhận được bức thư viết: "Được biết quý tạp chí bình chọn người đàn ông ưu tú. Sau khi đã suy ngẫm kỹ, tôi cho rằng có lẽ tôi là người lý tưởng nhất với những ưu điểm như sau: "Tôi không uống rượu, không hút thuốc, tuyệt đối trung thành với vợ, không hề nhìn ngắm người phụ nữ nào khác, không xem phim, cũng không xem kịch. Tối ngủ sớm, dậy cũng sớm. Mỗi ngày chủ nhật tôi đều muốn đến nhà thờ... tiện đây cũng xin nói luôn còn một năm nữa là tôi được mãn hạn tù..."  

- st -

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Tiếng Việt

Tiếng Việt gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.

Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.

Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.

"Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt"
Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.

Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như đất cày, như lụa
óng tre ngà và mềm mại như tơ.

Tiếng tha thiết nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.

Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.

Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già

Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.

Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.

Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.

Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu?

Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.

Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá, môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi, tiếng Việt ân tình

Lưu Quang Vũ

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

Mừng cho các Cụ

- Thế Cụ có cái giấy báo đỗ Đại học thật rồi đấy hử!...
- vâng! phải có cái bằng đại học thì mới có cơ may xin được công việc thơm thơm…cụ ạ ! 


Bà mẹ Việt Nam anh hùng, người có công giúp đỡ cách mạng... sẽ thuộc đối tượng ưu tiên khi dự thi đại học.Đó là những điểm bổ sung của Bộ GD-ĐT tại thông tư số 24 sửa đổi, bổ sung đối tượng ưu tiên quy định tại quy chế tuyển sinh ĐH, CĐ hệ chính quy. Thông tư này có hiệu lực thi hành kể từ ngày 19/8/2013. "Việc cập nhật các đối tượng ưu tiên theo Nghị định của Chính phủ vào qui chế tuyển sinh hiện hành của Bộ GD-ĐT thể hiện đạo lý uống nước nhớ nguồn...." - Thứ trưởng Bùi Văn Ga khẳng định.
...
Trả lời thắc mắc của báo chí về thông tư lạ đời này, PGS.TS Ngô Kim Khôi, Cục trưởng Cục Khảo thí và Kiểm định chất lượng, Bộ GD&ĐT cho biết: “Việc bổ sung đối tượng ưu tiên căn cứ vào Nghị định số 31/2013/NĐ-CP của Chính phủ về việc hướng dẫn thi hành một số điều của Pháp lệnh Ưu đãi người có công với cách mạng như thế là phù hợp”.
Ông Khôi cũng giải thích rõ ràng hơn: Bà mẹ Anh hùng giờ không chỉ là những bà mẹ 80 tuổi, 90 tuổi mà bây giờ theo quy định mới người mẹ có con duy nhất đi bộ đội hy sinh thì cũng được Nhà nước xem xét phong là Bà mẹ Anh hùng, nghĩa là những bà mẹ thời nay có con hy sinh cũng thuộc diện ưu tiên.
Nếu đề xuất mới đầu gây shock, thì giải thích của ông Khôi càng gây choáng hơn. “Thời nay” là thời nào? Cứ cho là thời nay chúng ta vẫn có những người hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc và xây dựng - sản xuất. (Cứ cho là) đó là một đề xuất thể hiện sự nhân văn, biết ơn, thì thử nhẩm tính: tuổi thấp nhất để đi bộ đội là 18, (cứ cho là) anh bộ đội (con duy nhất) đó hy sinh năm đầu tiên (18) và được phong liệt sỹ, mẹ của anh thành bà mẹ anh hùng ngay trong năm. Lại (cứ cho là) mẹ anh sinh con ngay ở tuổi pháp luật cho phép (18), tức là tuổi tối thiểu một Bà mẹ anh hùng (thời nay) phải là 36.
Theo ông Khôi nói rõ: các quy chế tuyển sinh không có quy định hạn chế tuổi để mọi người được học suốt đời, nghĩa là Bà mẹ anh hùng hoàn toàn có điều kiện đi học đại học, và việc cộng điểm là hợp lý.

TuanVietnam.net

CỨ CHO LÀ ...
Chúng ta cứ tạm chấp nhận ví dụ khả thi ( cứ cho là ..) của ông Khôi với những yếu tố đầy tính nhân văn của nó đi – nhưng dường như Ông Khôi cũng như những vị đại diện khác của Bộ GDDT đã bỏ qua hay vô tình quên mất 1 chi tiết cực kỳ thiếu thực tế không thể ( cứ cho là ) mà được của văn bản mới này. Theo đó: 7 đối tượng được bổ sung diện ưu tiên 03 gồm: Bà mẹ Việt Nam anh hùng; Người hoạt động cách mạng trước ngày 01/01/1945; Người hoạt động cách mạng từ ngày 01/01/1945 đến ngày khởi nghĩa tháng Tám năm 1945...Những đối tượng thuộc diện ưu tiên này sẽ được cộng 2 điểm khi thi ĐH, CĐ. Thông tư có hiệu lực thi hành kể từ ngày 19/8/2013.
Cũng Xin mượn tạm cách ví dụ của ông Khôi để giả thử ( cứ cho là ) một cậu bé từ 7 tuổi đã biết đóng góp cho Cách mạng bằng với sức của mình ...kiểu như : chuyển thư từ ...hay rình ném củ đậu bay vào đầu quân địch.. thì cũng phải sinh vào năm 1938, nghĩa là năm 2013 này cũng đã ở vào cái tuổi 75 tuổi. ( cứ cho là ) đi thi 1 cái là đỗ ngay lập tức thì Ông Cụ  cũng phải học mất 4 – 5 năm Đại Học. chưa kể nếu như cụ nhà ta lại còn muốn theo học ngành Y để biết cách tự chăm lo cho sức khoẻ của bản thân thì phải mất 6 năm.Vậy là Ông Cụ sẽ được vinh dự nhận  tấm bằng cử nhân ở độ tuổi 8X. ( cứ cho là ) Cụ vẫn hết sức khoẻ mạnh và cường tráng ở độ tuổi 80 đi chăng nữa thì cũng thật quá khó để tưởng tượng một cụ già ở tuổi 80 lại cần tấm bằng Đại học để làm gì ? nếu chỉ để treo thì nó có đáng gì so với tấm bằng TỔ QUỐC GHI CÔNG mà Cụ đã được Đảng và Chính Phủ Trao tặng.
Người viết cứ tự hỏi ? sao mấy vị đại diện của bộ GD không đổ thừa cho lỗi đánh máy ( như những đơn vị khác đã làm ) thay vì cố bấu lấy cái phao ( cứ cho là ) “ Bà Mẹ Việt nam Anh hùng “ thì có phải nhàn nhã hơn không?... Hay họ làm vậy là có dụng ý khác ? …ừ…à.. phải rồi… với những khó khăn chồng chất lên đời sống của chúng ta như hiện giờ… và với những thông tin…hình như lại sắp tăng giá …của một loạt các lĩnh vực thiết yếu trong đời sống như Học Phí, viện phí, điện phí, xăng phí … thì… một cuộc phiến đàm… một chút thư giãn… cùng những tiếng cười sảng khoái quả là một món quà nhiều giá trị!... đây phải chăng mới thực sự là chủ ý của họ? nếu đúng là vậy thì không thể không thừa nhận tính nhân văn của các phát ngôn này…đây mới thực sự là tinh thần thượng thừa của nghệ thuật U MẶC … thật là bội phục… bội phục!


12.7.2013
Van Ngan

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

mạt vận


Phải Gió

T gặp H khi nàng đã có gia đình rồi...mà hình như nàng hơn tuổi gã thì phải... nhưng cũng chả quan trọng đối với gã, vấn đề quan trọng chính là…chồng nàng lại làm luôn cùng cơ quan với nàng… rõ thật là khéo… Ông Trời.. sao lại làm khó gã như thế. 
Vừa nhìn thấy nàng, T sững người, mắt hoa lên.. mồ hôi tay cứ vã ra… Trời Đất ơi ! người đâu mà duyên thế không biết !... em đẹp quá ... em ơi !.  Nàng trông giống như các cô gái Trung Hoa trong những phim mà T đã từng được xem về thời kỳ " cách mạng văn hoá "…với khuôn mặt tròn, trắng trẻo, mái tóc cắt ngắn, phía trước tỉa lưa thưa kiểu " hỷ nhi " thêm chiếc răng khểnh nữa lại càng làm cho nụ cười của nàng hấp dẫn bội phần. T luống cuống trình bầy lý do.. và … không ngừng đắm đuối nhìn nàng. Chắc nàng cũng cảm thấy vậy nên ngại ngùng chúi đầu vào đống hồ sơ trong khi nói chuyện với T. Còn T thì cứ như là người trúng phải gió vậy, mặt đỏ bừng, mồ hôi vã ra.. giọng nói thì run run .. chả giống tí nào với gã như thường ngày. Dần dà .. rồi T đã trấn tĩnh lại, gã đi quanh phòng ngắm nghía , xem ảnh, đọc nội quy,… và không quên thỉnh thoảng ném ánh mắt nhìn trộm nàng.
Bất chợt T hỏi nàng:
- Chị H này… nếu ngắm chị thì...có bị phạt vì .. vi phạm nội quy của cơ quan không ? 
Một thoáng lúng túng, nàng trả lời:
- Phạt thì không… nhưng chỉ sợ bị đau mắt vì.. . người xấu
- Tưởng gì… từ lúc vào đây thấy mắt tự dưng sáng hơn hẳn ngày thường… đúng là … phong thuỷ tốt thật…. mà … ngoài sảnh kia có trồng si được không chị H..?
- Trồng sao được… si lên to lắm che hết tất cả
- À không… loại si này cơ động lắm… sáng 8h nó mọc ..chiều hết giờ lại rời đi như làm hành chính vậy..
Nàng phì cười và ..vội lấy tay che miệng…làm cho T lại càng thêm điên đảo… .si mê
Công việc đã xong, gã xin phép ra về và hẹn sẽ đến vào giờ này tuần sau.Từ giây phút đó trở đi lúc nào hình ảnh của nàng cũng hiện lên trong đầu T, lúc gã ăn, lúc ngồi nhậu, lúc nằm ngủ, lúc đi đường, lúc chơi thể thao và… cả khi chui vào toilet nữa gã cũng nghĩ tới khuôn mặt nàng. Gã chỉ mong thời gian trôi thật nhanh cho chóng đến cái ngày, cái ... giây phút ít ỏi được gặp nàng. Và đến lúc đó, T lại ước cho thời gian cứ kéo dài ra mãi. Thật là ái ngại cho gã lắm, chưa kể đến nguy cơ bị vợ gã nghi ngờ , tra hỏi .. khi trông cái bản mặt T cứ như người mất hồn ấy… nhưng..chậc..thây kệ.. gã tặc lưỡi : chắc mình phải gió .
Công việc của T với cơ quan nàng chỉ kéo dài có 5 tuần, mỗi tuần chỉ có một buổi… và mỗi buổi cũng chỉ vẻn vẹn… dăm mười phút, quả là quá ngắn ngủi… nếu cộng lại chắc chỉ nói truyện với nàng chưa đầy 30 phút vì ..còn có cả những người khác nữa. Niềm an ủi duy nhất là T vẫn được nhìn thấy nàng vào các buổi chiều khi nàng ra về,  vì chiều nào T cũng chơi cầu cùng nhóm bạn ở ngay phía ngoài cơ quan nàng. Thời gian trôi rất nhanh .. rồi cũng đã đến cái lúc T sẽ không còn được gặp nàng nữa, mấy chục phút chuyện trò linh tinh với nàng .. chả đủ để nói lên điều gì cả. Chỉ có con tim của gã là bị vật vã, rệu rã vì .. co bóp loạn hết cả lên ..và tinh thần của T cũng thế, cũng rối rít, tít mù… vừa cười ha hả xong đã thấy mặt nghệt ra, buồn ..như " mất sổ gạo ".
Hôm đó là buổi cuối cùng gã đến cơ quan nàng, lòng vô cùng hồi hộp, bồn chồn .. lo lắng vì gã đã hạ quyết tâm.. liều thử một phen… phải rủ nàng … dù gã biết rằng … đó là điều không thể. Chồng nàng ở ngay đây, thời gian thì quá ngắn ngủi… để có thể hiểu về nhau và... dù hình như nàng cũng có chút .. chút cảm tình với gã, nhưng quá khó để … có thể xẩy ra một câu chuyện … lãng mạn như trong các bộ phim về tình yêu.
Sau vài câu chuyện trò vui vẻ với nàng, T .. nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh để hỏi nàng: 
- Chị H đã bao giờ đi uống café với một người… hơi biên biết chưa ?
- Chưa… nàng ngạc nhiên và chưa hiểu rõ ý gã
- Thế thì cuối giờ xin … hân hạnh được mời chị … nhé, hẹn chị 5h ở…. 
Nàng như lặng đi… bối rối, gương mặt ửng hồng trông càng xinh đẹp hơn ...khiến trong đầu T lúc này .. chỉ thôi thúc một ước muốn duy nhất là được….. ôm lấy nàng… hôn nàng. 
Sau một khoảng ... lặng, nàng cũng đã trở lại bình thường:
- sao lại là “ người hơi biên biết “ nhỉ ? tưởng mình là người quen chứ ?
- Thì mình có quen nên không phải người xa lạ, nhưng thời gian ít quá nên chỉ gọi là… quen sơ sơ... hơi biên biết tí thôi, gã cười trả lời, và nàng cũng cười.. rồi ngập ngừng nói lời xin lỗi… vì không thể
- Kệ chị đấy…. sẽ đợi chị ..và hôm nào cũng .. đợi, T mạnh mồm tuyên bố 
- Thôi đừng mà…. Mình không đi được đâu.
- Đợi chị đấy... 
T tủm tỉm, rồi chào nàng để ra về, lòng cảm thấy thanh thản, nhẹ nhàng vô cùng dù biết rằng… gã đã thất bại, nhưng gã đã làm cái điều phải làm, đã cố hết khả năng … và sẽ không hối tiếc vì… bỏ lỡ một cơ hội. Trong đời gã đã không ít lần như vậy, chỉ vì một chút do dự, e ngại… hay đôi khi chỉ vì một lý do vớ vẩn như :... đang mải đánh bài, đang chơi dở ván bi a mà gã đã đánh mất không ít các cơ hội.. rất có thể…sẽ viết nên một truyện tình lãng mạn. Nhưng lần này thì khác, gã đã tóm lấy… dù là tóm trượt… nhưng gã không cảm thấy ân hận.
Gã ngồi chờ nàng, hút vài điếu thuốc…đầu óc trống rỗng, chả nghĩ được điều gì cụ thể cả, ... không hồi hộp.. không hy vọng…. và ra về khi đã hết thời gian… vì hiển nhiên là nàng không đến. 
T thấy lòng buồn vô hạn, cái cảm giác sẽ không bao giờ còn gặp lại người mình thương nhớ .. người mình vừa " phải gió "..si mê.. nó mới nặng nề và trống trải làm sao… nhưng thời gian rồi cũng sẽ làm nốt cái phần việc còn lại… mọi thứ rồi sẽ nguôi ngoai và T sẽ.. lại trở về với quỹ đạo quen thuộc của gã.
Nhiều buổi chiều sau đó, T vẫn chơi cầu ở ngoài cổng cơ quan nàng, rất nhiều lần đi qua …nàng đều gật đầu chào gã, hay chỉ mỉm cười với gã khi ngồi sau xe chồng. Tất cả chỉ còn lại có thế… và cơn gió ngọt ngào đã đến với gã, đã đem lại cho gã những giờ phút mê đắm,dại khờ… đã khiến gã khốn khổ vì ..nhung nhớ…cứ dần… dần trôi vào miền ký ức. T cũng dần .. dần ...hồi phục, và chứng “ phải gió “ cũng không còn nữa
 
Nhiều khi nghĩ lại truyện đã qua, T cứ tưởng tưởng, cứ ước ao … giá như nàng không làm cùng chồng … liệu có điều kỳ diệu nào xẩy ra không… rồi ..T tủm tỉm cười : hay có nhẽ đúng là mình bị ... “ phải gió “ thật ấy nhỉ.

17.2.2012

Van Ngan