Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
RIÊNG MỘT GÓC TRỜI
Ngô Thụy Miên sinh năm 1948, là một nhạc sĩ tài hoa với những bản tình ca tuyệt đẹp mà thời gian không làm phai nhoà trong
trái tim người yêu nhạc. Ông sống và sáng tác mà không để tâm đến hoạt
động xô bồ của giới showbiz. Có lẽ chính vì thế mà trong những tác phẩm
tình ca của ông mang những cảm xúc rất riêng, mang đậm phong cách của
mình ông.
Trong
con mắt của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, tình yêu là những gì đẹp nhất, trong
sáng và tinh khôi nhất mà tạo hóa ban tặng cho con người. Tình yêu
trong âm nhạc của ông được viết lên bằng những ca từ thật đẹp và lãng
mạn nhất: ‘‘Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ’’. và
cho dù một ngày nào đó có phải chia lìa, xa cách thì cũng không quá bi
ai , sầu muộn mà chỉ là một nỗi buồn dịu nhẹ như ánh nắng phai ngày cuối
đông.
Ông
đã từng nói rằng: ‘‘ …Tôi chỉ là một người viết Tình Ca. Trong những
tháng năm sắp tới, chỉ mong được sống, thở bằng trái tim và âm nhạc, để
có thể tiếp tục gửi đến cho người, cho đời những rung động, những tình
cảm riêng tư của mình..’’
Cuộc
chia li ấy buồn nhẹ nhàng như vạt nắng lúc chiều tà của một ngày cuối
đông, yếu ớt nhưng vẫn mang theo nét đẹp khi ca từ mà ông viết như sự
trau chuốt đến mượt mà ‘‘Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời
chốn xưa’’. Không quá đau khổ nhưng ta như được nghe tiếng xao xác của
con gió thu cuốn những chiếc lá khô lìa cành mang theo những lời thề
nguyền thủa còn yêu.
Tại
sao chia li trong ông là buồn nhưng không quá nhiều đau khổ, phải chăng
ông không yêu? Không phải vậy, mà bởi lẽ nỗi buồn đau trong ông là ẩn
giấu thầm kín, chiếc lá héo úa mà rụng rơi lìa khỏi cành thì ai biết
được chiếc lá kia không đớn đau?
Ông
hiểu quy luật của cuộc đời mà không ai có thể định đoạt được. Quy luật
như bất biến, bởi dẫu gì thì mây vẫn luôn trôi theo gió về cuối chân
trời, mưa vẫn cứ rơi vào lòng đất mẹ và hợp rồi sẽ phải tan.Và nỗi buồn
do sự chia li cũng là bởi duyên phận của đời người, có lẽ vì vậy mà ông
đã buông xuống lời tiễn biệt nỗi buồn không trong bi lụy.
Với giai điệu chầm chậm, đượm buồn nhưng cao vút sâu lắng, nỗi buồn trong " Riêng một góc trời "
dường như những sợi khói mỏng manh, nhè nhẹ, nhưng đầy vấn vương. Ca
khúc mang lại cho ta một nỗi nhớ, hồi ức về những yêu thương đã qua
trong đời và rồi chợt hỏi mình, có bao người đang âm thầm đi bên cuộc
đời với những mảnh tình hiu hắt, với nỗi buồn như tâm hồn héo úa để rồi
thấy mình hạnh phúc biết bao khi biết rằng ở nơi nào đó có người đang
đợi chờ. Cùng với sự chia li là sự tiếc nuối khôn nguôi cứ âm thầm kéo
về làm ca khúc như đong đầy cảm xúc.
Hỏi
lòng mình có ai không tiếc nuối những kỉ niệm, những khoảnh khắc đẹp
của một thời êm đềm đã phai phôi. Không có cuộc tình nào là vĩnh cửu,
nhưng lại có những giây phút vĩnh cửu mãi không quên. Và để rồi tiếc
nuối biết bao khi thầm gọi ba từ:“người yêu dấu” một thủa nay đã tắt lịm
trên môi.
Sự tiếc nuối và nỗi nhớ những kỉ niệm cũng trở nên tuyệt đẹp trong ca khúc của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời
Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu.
Nhạc phẩm " Riêng một góc trời " là
những cung bậc cảm xúc, những yêu thương và những nỗi buồn được nhạc sĩ
cất giấu ở nơi trang trọng nhất trong góc của tâm hồn mình, một khoảng
trời riêng. Người thể hiện thành công ca khúc này không ai khác chính
là nam danh ca Tuấn Ngọc.
Bằng
chất giọng ấm áp, trầm sâu đầy nội lực nhưng lại hát dễ dàng những nốt
nhạc cao nhất, không luyến láy, nhả từng từ từng từ đơn độc, tựa như nỗi
đau của một người đã nuốt nước mắt vào tim, không hề còn tiếng nức nở,
là lời của một người đã trải qua biết bao sóng gió của cuộc đời, chỉ như
kể lại một câu chuyện đời…
Rồi
một ngày đôi chân chợt mỏi và thấy chông chênh, chơi vơi giữa sương
khói của cuộc đời. Ngoảnh lại nhìn bỗng thấy cô đơn khi người đã chẳng
bên ta. Muốn tìm lại những ngày thơ mộng, những đắm say và nồng nàn ngọt
ngào ấy thì đã xa xôi lắm rồi, chỉ còn lại đây sự buốt giá của con tim
giữa cái nắng của hạ vàng. Và chặng đường kiếm tìm hạnh phúc bỗng chốc
trở nên rã rời trong mê mải.
Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau
Ai
khi yêu cũng đều mong ước rằng họ sẽ được bên nhau, sẽ cùng nhau dệt
mộng vàng, có thể cùng sánh đôi trên con đường lấp lánh ánh sao đêm hay
con đường ngập lá vàng rơi. Và đâu đó trong nhân gian có những yêu
thương lạc mất sẽ lại tìm thấy nhau. Bởi trong khung trời của riêng mình
ta vẫn không thôi hoài niệm và xin được gọi mãi tên nhau cùng với những
nhớ thương được cất giấu ở một góc trời.
Có
thể thấy rằng tình yêu trong nhạc của Ngô Thụy Miên là những gì trong
sáng, tinh khôi và cao quý nhất. Có lẽ với ông, yêu là chết ở trong lòng
một ít, nhưng hãy cứ yêu để được trải nghiệm những khoảnh khắc tuyệt
vời mà tình yêu mang lại. Hãy để cho tâm hồn được tắm mát bởi những
khoảnh khắc tuyệt đẹp khi yêu.
Khi
con người ta trải qua những vết thương lòng, hay có những mất mát, cũng
có khi là những giây phút khổ đau, thì đó cũng chỉ để ta biết trân quý
hơn khoảnh khắc hạnh phúc, biết cảm thông hơn với nỗi đau của người,
biết bao dung hơn với đời. Đó chính là một cung bậc cao hơn của tình yêu
mà tạo hóa ban tặng cho con người.
Khi
ta mải đắm chìm trong cái mệt mỏi của đời thường, những lo toan của
cuộc sống khiến niềm vui cuộc sống thật khó kiếm tìm và con đường phía
trước sẽ dài biết bao. Có lẽ lúc này ta tìm về những kí ức tươi đẹp,
ngọt ngào ở một góc trời riêng trong tâm lại là một sự bình yên dịu nhẹ.
Riêng một góc trời
Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời
Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu
Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
Khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi
Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau
Tịnh Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét