Bạn khổ; thế rồi bạn tìm lí thuyết nào đó
để giải thích nó là kiếp quá khứ karmas- nghiệp; bạn cố tìm chỗ trú ẩn ở đâu
đó.
Hay có thể Thượng đế đang đẩy
bạn vào khổ để cho bạn có thể trưởng thành: đó là thách thức cho trưởng thành -
an ủi đấy.
Hay đó là bản chất của cuộc
sống; bạn triết lí hoá, bạn nói 'Mọi người đều trong khổ và mình không thể là
ngoại lệ.
Phật nói rằng cả cuộc đời là bể khổ - nó
là vậy.
Người ta phải chấp nhận nó,
người ta còn có thể làm được cái gì khác? Người ta phải chấp nhận nó thôi.' Thế
thì đó là an ủi.
Thế thì bạn đang cố gắng vất vả để
tạo ra bộ đệm quanh bản thân bạn.
Chấp nhận là từ hiểu biết - nó
không có giải thích.
Khổ có đó. Bạn nhìn vào trong
khổ và bạn không đem lí thuyết nào vào và bạn không đem giải thích nào vào; bạn đơn
giản nhìn vào sự kiện của khổ và khi nhìn vào trong sự kiện của khổ, đột nhiên,
bạn thấy có chấp nhận nảy sinh.
Và nếu ai đó hỏi "Tại
sao?' bạn sẽ không có khả năng trả lời bởi vì không có 'tại sao'. Bạn sẽ không
có khả năng chỉ ra nguyên nhân.
Bạn sẽ đơn giản nói 'Nó đã xảy
ra.'
Osho
Trích : Đạo- Đường vô
lộ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét