Một hôm, có người ăn mặc sang trọng ra dáng một vị quan to, xe cộ
rình rang, tiền hô hậu ủng đến xin học. Tử Thượng được phân công ra tiếp. Tử
Thượng lễ phép hỏi:
- Dám xin hỏi ông làm chức quan gì?
Ông kia trả lời:
- Chức gì lớn nhất mà thầy có thể nghĩ tới được.
Tử Thượng hỏi tiếp:
- Vậy ông còn muốn học Phu Tử để làm gì nữa?
Ông kia trả lời:
- Ta học để bịt mõm thiên hạ.
Tử Thượng nghe thấy hơi lạ tai. Bèn hỏi tiếp:
- Thế nào là bịt mõm thiên hạ?
Ông kia trả lời:
- Thầy còn giả đò không biết ư? Ta vốn xuất thân làm nghề hoạn
lợn, song từ khi thành đạt thì chẳng thiếu thứ gì. Tước vị, bổng lộc, quyền
hành, vây cánh... đủ cả. Chỉ phải cái bọn kẻ sĩ trong thiên hạ thấy ta không
học hành gì, cứ chửi vụng ta là đồ thượng đẳng vô học. Ta thì không thèm chấp,
song vợ con, cháu chắt ta thì không khỏi có lúc phiền lòng. Nay ta đến đây cốt
để bù cái chỗ khiếm khuyết duy nhất ấy của mình mà thôi, để chúng nó không còn
chửi vào đâu được nữa.
Tử Thượng nghe ông ta nói, lưỡng lự không biết giải quyết ra sao.
Cũng đành phải vào thưa lại với Khổng Tử. Khổng Tử thản nhiên phán ngay:
- Kẻ ấy đâu có cần học hành gì. Hắn đến đây chỉ cốt cho thiên hạ
trông thấy hắn cũng từ cửa ta mà đi ra giống như những kẻ sĩ khác đó thôi.
Tử Thượng nghe thầy nói chợt tỉnh ngộ, bèn lập tức trở ra. Quả
nhiên thấy ông kia cùng đám lâu la, xe cộ đã rầm rĩ quay ra đến cổng, vừa đi
vừa quảng cáo oang oang, cố tình cho thiên hạ chú ý. Chẳng thèm nói gì đến
chuyện xin học nữa. TửThượng phục Khổng Tử quá, chỉ biết vừa nhìn theo vừa lẩm
bẩm:
- Ta ở ngay trong nhà thầy, đọc sách thầy, nghe thầy giảng... Mà
đến bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ: Cửa Khổng.
Trích “ Luận ngữ Tân thư “
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét