Một con ngựa luôn tự hào về sức vóc có thể phi nghìn dặm của mình;
nó ngày đêm mong gặp được người tài biết xem tướng ngựa để có cơ hội xứng đáng
phát huy sở trường trời phú.
Lời đồn về con ngựa hay lan xa, nhiều người đến xem và muốn thu nạp nó.
Một thương nhân đến, hỏi: “Ngươi có đồng ý làm việc cho ta không?” - Ngựa lắc đầu, đáp : “Tôi là ngựa nghìn dặm, chẳng lẽ phải làm ngựa thồ chỉ biết cúi đầu vác nặng”.
Một người lính hỏi: “Ngươi ra trận với ta chứ?” – Ngựa kia cũng lắc lắc, rồi chê bai “anh lính tầm thường mà lại muốn cưỡi lên lưng tôi sao?”.
Người thợ săn đến tìm mua nó cũng nhận được câu từ chối tương tự: “Chẳng lẽ tôi phải chịu ẩn mình làm trò rình rập chỉ để săn vài con nai, hoẵng?”.
Dù không ít người đến hỏi nhưng năm này tiếp năm khác, nó vẫn chưa tìm được chủ.
Đến một ngày, nghe tin có vị tướng quân đang tuyển ngựa tốt ra trận, ngựa kia không bỏ lỡ thời cơ, tìm đến “ứng thí”.
Vị tướng hỏi nó: “Ngươi đã thông thuộc đường đi, hẻm núi, khe sông khắp nước ta chưa?” – Ngựa lắc đầu. “ Ngươi từng ra chiến trường chưa?” – Ngựa cũng lắc đầu. “Thế ngươi có tài gì?” – Ngựa nói: “Tôi có thể ngày phi nghìn dặm, đêm phi tám trăm dặm”. Vị tướng bảo nó phi thử. Nhưng dù đã dồn tất cả sức lực xuống tứ chi, nó cũng chỉ phi được một quãng ngắn rồi rệu rã rũ bờm thở hồng hộc. “Ngươi đã già rồi, không thể làm ngựa chiến của ta” – vị tướng nói rồi quay lưng bỏ đi.
Lời đồn về con ngựa hay lan xa, nhiều người đến xem và muốn thu nạp nó.
Một thương nhân đến, hỏi: “Ngươi có đồng ý làm việc cho ta không?” - Ngựa lắc đầu, đáp : “Tôi là ngựa nghìn dặm, chẳng lẽ phải làm ngựa thồ chỉ biết cúi đầu vác nặng”.
Một người lính hỏi: “Ngươi ra trận với ta chứ?” – Ngựa kia cũng lắc lắc, rồi chê bai “anh lính tầm thường mà lại muốn cưỡi lên lưng tôi sao?”.
Người thợ săn đến tìm mua nó cũng nhận được câu từ chối tương tự: “Chẳng lẽ tôi phải chịu ẩn mình làm trò rình rập chỉ để săn vài con nai, hoẵng?”.
Dù không ít người đến hỏi nhưng năm này tiếp năm khác, nó vẫn chưa tìm được chủ.
Đến một ngày, nghe tin có vị tướng quân đang tuyển ngựa tốt ra trận, ngựa kia không bỏ lỡ thời cơ, tìm đến “ứng thí”.
Vị tướng hỏi nó: “Ngươi đã thông thuộc đường đi, hẻm núi, khe sông khắp nước ta chưa?” – Ngựa lắc đầu. “ Ngươi từng ra chiến trường chưa?” – Ngựa cũng lắc đầu. “Thế ngươi có tài gì?” – Ngựa nói: “Tôi có thể ngày phi nghìn dặm, đêm phi tám trăm dặm”. Vị tướng bảo nó phi thử. Nhưng dù đã dồn tất cả sức lực xuống tứ chi, nó cũng chỉ phi được một quãng ngắn rồi rệu rã rũ bờm thở hồng hộc. “Ngươi đã già rồi, không thể làm ngựa chiến của ta” – vị tướng nói rồi quay lưng bỏ đi.
*Bạn muốn chờ cơ hội để thể hiện khả năng, nhưng thời gian sẽ trôi đi không đợi bạn. Nếu là người có thực tài thì nên biết nắm bắt các cơ hội dù chưa như ý, để rèn luyện kiến thức và xây từng bậc thang kinh nghiệm vươn đến thành công lớn sau này. Tâm lý “khinh” việc dễ, thường dẫn đến kết cục “kinh” việc khó, như con ngựa tự phụ trong câu chuyện trên.
-st-
*
tranh Từ Bi Hồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét