Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Còn Yêu Em Mãi

 
Này em hỡi,
ta mơ ngày sẽ tới,
khi tương phùng,
em khóc cho niềm vui vì hạnh phúc.
Ngọt hay đắng,
trong cuộc đời mưa nắng,
ta luôn cười trong giấc mơ hạnh phúc xưa tuyệt vời.

Con trai chung thuỷ hơn con gái


Lý do :
Khi 20 tuổi : con trai thích một cô gái 18 tuổi
Khi 30 tuổi : vẫn thích cô gái 18 tuổi,
Khi 40 tuổi : vẫn thích cô gái 18 tuổi,
Khi Con trai 50+: dĩ nhiên, vẫn thường thích một cô gái 18 tuổi.

- st -



Ngày không em !


Căn phòng vắng ...
                    Gió lùa
                            trống trải
Em đi rồi ...
             Anh ở lại
                         cùng ... đêm ! 


Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Làm đàn ông thật khó

- Nếu bạn để cô ấy ở nhà và cố gắng bảo vệ cô ấy khỏi cuộc sống đầy khắc nghiệt, bạn thật gia trưởng.
- Nếu bạn ở nhà làm nội trợ, bạn thật đàn bà.
- Nếu bạn cố gắng làm việc, bạn sẽ chẳng có thời gian dành cho cô ấy.
- Nếu bạn không làm việc, bạn là một kẻ vô dụng.
- Nếu bạn khen cô ấy đẹp, đó là sự quấy rối.
- Nếu bạn không nói gì, bạn thật vô cảm.
- Nếu bạn khóc, bạn quá yếu đuối.
- Nếu bạn không khóc, bạn là một kẻ máu lạnh.
- Nếu bạn quyết định cái gì đó mà không bàn với cô ấy, bạn là kẻ độc đoán.

- Nếu cô ấy quyết định cái gì đó mà không bàn với bạn, cô ấy là người phụ nữ hiện đại.

- Nếu bạn muốn cô ấy làm việc mà cô ấy không thích, đó là sự vô lương tâm.

- Nếu cô ấy muốn bạn làm việc mà bạn không thích, đó là vì cô ấy muốn tốt cho bạn thôi.

- Nếu bạn nhìn các cô gái đẹp trên đường, bạn quá phóng đãng.
- Nếu bạn không chú ý đến các cô gái đẹp, bạn thật không bình thường.
- Nếu bạn mua hoa cho cô ấy, bạn đang có âm mưu gì đây.
- Nếu bạn không mua hoa, bạn thật thô thiển.

- Nếu cô ấy mệt, cô ấy quá vất vả.

- Nếu bạn mệt, bạn không còn yêu cô ấy nữa. 

-st-

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Ngựa nghìn dặm

Một con ngựa luôn tự hào về sức vóc có thể phi nghìn dặm của mình; nó ngày đêm mong gặp được người tài biết xem tướng ngựa để có cơ hội xứng đáng phát huy sở trường trời phú.
Lời đồn về con ngựa hay lan xa, nhiều người đến xem và muốn thu nạp nó.
Một thương nhân đến, hỏi: “Ngươi có đồng ý làm việc cho ta không?” - Ngựa lắc đầu, đáp : “Tôi là ngựa nghìn dặm, chẳng lẽ phải làm ngựa thồ chỉ biết cúi đầu vác nặng”.
Một người lính hỏi: “Ngươi ra trận với ta chứ?” – Ngựa kia cũng lắc lắc, rồi chê bai “anh lính tầm thường mà lại muốn cưỡi lên lưng tôi sao?”.
Người thợ săn đến tìm mua nó cũng nhận được câu từ chối tương tự: “Chẳng lẽ tôi phải chịu ẩn mình làm trò rình rập chỉ để săn vài con nai, hoẵng?”.
Dù không ít người đến hỏi nhưng năm này tiếp năm khác, nó vẫn chưa tìm được chủ.
Đến một ngày, nghe tin có vị tướng quân đang tuyển ngựa tốt ra trận, ngựa kia không bỏ lỡ thời cơ, tìm đến “ứng thí”.
Vị tướng hỏi nó: “Ngươi đã thông thuộc đường đi, hẻm núi, khe sông khắp nước ta chưa?” – Ngựa lắc đầu. “ Ngươi từng ra chiến trường chưa?” – Ngựa cũng lắc đầu. “Thế ngươi có tài gì?” – Ngựa nói: “Tôi có thể ngày phi nghìn dặm, đêm phi tám trăm dặm”. Vị tướng bảo nó phi thử. Nhưng dù đã dồn tất cả sức lực xuống tứ chi, nó cũng chỉ phi được một quãng ngắn rồi rệu rã rũ bờm thở hồng hộc. “Ngươi đã già rồi, không thể làm ngựa chiến của ta” – vị tướng nói rồi quay lưng bỏ đi.

*Bạn muốn chờ cơ hội để thể hiện khả năng, nhưng thời gian sẽ trôi đi không đợi bạn. Nếu là người có thực tài thì nên biết nắm bắt các cơ hội dù chưa như ý, để rèn luyện kiến thức và xây từng bậc thang kinh nghiệm vươn đến thành công lớn sau này. Tâm lý “khinh” việc dễ, thường dẫn đến kết cục “kinh” việc khó, như con ngựa tự phụ trong câu chuyện trên. 

-st-
* tranh Từ Bi Hồng

ANH YÊU

Người đàn ông đi đến chiếc ghế bành, một tay cầm cốc rượu. Anh đưa tay kia lấy tờ báo thì trông thấy phía dưới tờ báo có chiếc phong bì. Rất ngạc nhiên, anh đọc thấy: “gửi chồng em”. Một người vợ mà lại gửi thư cho chồng, kể cũng là chuyện mới mẻ. Nếu cô ấy muốn nói điều gì với chồng tại sao không nói trong bữa ăn? Anh mở phong bì, lấy ra một tờ giấy hồng nhạt gấp làm ba. Anh cầm cốc rượu, uống một ngụm, giở tờ giấy ra và bắt đầu đọc.
“ Anh yêu, em biết anh sẽ ngạc nhiên và có thể anh còn bực mình vì hành động này của em. Em biết anh rất thích ngồi trong chiếc ghế bành êm ái đọc báo sau bữa ăn. Nhưng dù sao em vẫn muốn nói với anh đôi điều. Cuộc hôn nhân đã khá lâu của chúng ta – sắp chẵn hai mươi lăm năm – đó là toàn bộ cuộc đời em, vì em lấy anh năm em mới mười tám tuổi: ít ra cả quãng đời người lớn của em, em là vợ anh. Cùng với anh, em đã được hưởng những phút giây hạnh phúc. Những phút giây ngắn ngủi nhưng hạnh phúc. Cùng với nhau ngần ấy thời gian – trong cuộc sống như thế có những lúc đi lên và những lúc đi xuống, mặc dù em không còn nhớ lần đi lên cuối cùng của chúng mình cụ thể nó như thế nào.Em đã đếm số lượng từ chúng mình nói với nhau trong một ngày: nếu tính cả “chào buổi sáng” khi thức dậy và “chúc ngủ ngon” khi đi ngủ, thì mỗi ngày chúng mình nói với nhau khoảng gần năm chục từ. Kể ra cũng hơi ít, phải không anh, nếu lưu ý rằng hàng ngày chúng mình ở bên cạnh nhau bốn, năm tiếng đồng hồ ngoài giấc ngủ. Dù sao em vẫn nghĩ nói chung như thế là bình thường. Hàng triệu cặp vợ chồng cũng sống y hệt thế thôi mà. Sự thật là suốt cuộc đời em bận rộn con cái, vì anh đi làm, em lo việc nội trợ, em chăm sóc mẹ của anh, lập kế hoạch chi tiêu, vì anh không chịu nổi những công việc ấy, nên rốt cuộc, em có thể chờ đợi một điều gì đó lớn hơn. Nhưng thói quen đúng là bản tính thứ hai, cái gì rồi chúng ta cũng quen dần đi. Như thế là bình thường, em tự nhủ. Một sự thật là đã mấy năm nay anh không rủ em đi ăn ở nhà hàng, đi xem phim hoặc xem kịch, vì buổi chiều anh đi làm về đã mệt mỏi nên anh thích ngồi ghế bành xem ti vi hơn,.. là đã hai mươi năm nay, kỳ nghỉ nào chúng mình cũng về San- Bartotomeo để anh có thể gặp chị gái của anh: anh không còn thời gian nào khác để mà đến thăm chị,… là trong bữa ăn trưa và ăn tối, chúng mình không nói chuyện với nhau vì trên ti vi có chương trình thời sự,… là vào các ngày chủ nhật anh cũng không rời khỏi ti vi vì ở đó có chương trình thể thao…”
Người đàn ông buông một tiếng thở dài. Những lời lẽ lê thê này còn bao nhiêu nữa đây? Anh lật trang sau: không còn nhiều lắm. Bây giờ anh đã hiểu, tại sao vợ anh không nói chuyện này trong bữa ăn. Cô ấy biết là nếu thế, anh sẽ để cô ấy ngồi khóc một mình. Anh uống nốt cốc rượu rồi lại đọc tiếp những dòng chữ nhỏ li ti của vợ. 
“Nhưng, em tự nhủ, hầu như tất cả các cặp vợ chồng đều như vậy. Về nguyên tắc, cuộc sống gia đình buồn tẻ thật đấy, nhưng còn có sự gắn bó, sự tôn trọng… Tuy nhiên, cách đây một tuần lễ đã xảy ra một chuyện làm thay đổi hẳn ý kiến của em về hai chúng ta. Em trải lại giường đệm và ở dưới sàn, bên cạnh chiếc bàn đêm của anh, em thấy một bức thư… em cầm lên đọc. Vì tò mò thôi, anh biết đấy điều đó cũng bình thường…“
Không anh không biết điều đó! Không bao giờ anh tự cho phép mình đọc thư gửi người khác. Sao vợ anh có thể xử sự thấp kém như thế? Anh tức sôi lên. Anh đã chực ra mắng cô ấy, nhưng một điều gì đó giữ anh lại. Phải xem cô ấy rút ra những kết luận gì đã. Vả lại, để hình dung được phản ứng của cô ấy cũng không cần tưởng tượng nhiều.
“Thoạt tiên em nghĩ đây là thư một trong những bạn gái của thằng Serdjo nhà mình. Trong thư nói về những đêm không thể nào quên, những ngày trên bờ biển, những cuộc dạo chơi bằng xe đạp. Ở đó có cả những lời như “người tình cuồng nhiệt”, “những nụ hôn đằm thắm” và “chiếc giường bốc lửa”. Sau đó em đọc thấy tên anh và hiểu rằng mặc dù thật khó tin, nhưng người tình cuồng nhiệt ấy chính là anh. Em nhớ lại những đêm đã rất xa xôi của chúng ta và… người đàn ông tẻ nhạt thiếp ngay đi chỉ hai mươi giây sau chuyện chăn gối. Thời gian không đủ để hút hết lấy một điếu thuốc lá. Em cũng không biết anh lại yêu nghệ thuật và quan tâm tới các cuộc triển lãm đến thế. Em chợt nhớ ra rằng lần cuối cùng chúng ta tới viện bảo tàng là lần đưa thằng Serdfo đi xem bảo tàng tự nhiên học. Năm ấy nó lên bảy, Bây giờ nó đã làm xong nghĩa vụ quân sự…”
Người đàn ông ngày càng cảm thấy bức bối. Anh gần như ngột thở. Con giận dữ và bối rối tạo nên một hỗn hợp khủng khiếp. Anh đưa tay ra nhưng thấy cốc đã hết rượu. Anh đứng dậy và cảm thấy chóng mặt. Anh đến tủ rượu để rót thêm rượu. Sau đó anh quay lại ghế bành và tiếp tục đọc.
“Em tự nhủ; chả lẽ đó lại đúng là chồng mình. Một con người tẻ ngắt, cẩn thận đến mức tỉ mẩn, một con người đo các cây bút chì cắm trong hộp đựng bút sao cho không cây nào cao hơn cây nào quá một milimét và ngồi hàng giờ trước bể cá chăm chú nhìn như bị thôi miên. Một con người luôn luôn vẫn làm một việc ấy, vào vẫn một giờ ấy, tính không một chút phóng túng, không một chút mạo hiểm. Nhưng dù sao, người được nói đến trong thư chính là anh. Đột nhiên em hiểu ra cả những ngày thứ bảy anh nói đến chỗ mẹ anh vì mẹ anh không khoẻ, cả sự yêu thích bỗng dưng trỗi dậy ở anh đối với các cuộc dạo chơi bằng xe đạp và do đó anh đi vắng tất cả các chủ nhật. Em sẽ không tả lại cho anh những gì em đã cảm thấy. anh sẽ không hiểu được đâu, dù một nghìn năm nữa. Không phải nỗi đau, mà là sự sỉ nhục uất ức và ghen tị. Đúng vậy, em ghen tị với người đàn bà đã có được anh như là em chẳng những chưa từng biết anh như thế, mà còn không thể hình dung ra anh như thế, với người đàn bà đã nếm trải được cùng anh những phút giây hoàn toàn hạnh phúc. Trước mắt em lướt qua những năm tháng bên anh, và em nghĩ đến sự hiu quạnh của cuộc đời mình, đến những hy sinh, những ngày đơn điệu giống hệt nhau. Em biết trong sự việc này một phần cũng là lỗi ở em. Em đã toàn tâm toàn ý đóng vai trò người vợ mẫu mực, đôi khi vai trò này em còn thấy thích. Em quán xuyến nhà cửa, lập kế hoạch chi tiêu, sinh con đẻ cái. Đó chính là những điều em không nào tha thứ cho em: em đã làm cho mình một cái lồng, vứt các chìa khoá đi và tự nhủ rằng mình là bà chủ. Đọc hết bức thư kia, em là một bà già không có cơ may nữa. Là một con bạc đặt cược tất cả vào một con lừa trong khi lẽ ra phải đặt vào con tuấn mã thuần chủng. Lỗi tại bản thân em cả.
Nhưng xót xa biết mấy khi hiểu rằng trong mấy chục năm vừa rồi anh chỉ dành cho em cái phần tồi tệ nhất của anh. Anh đã buộc em phải ngẫm nghĩ. Thoạt tiên em định nói với anh, rồi em định phản bội anh, rồi em định bỏ đi. Nhưng trong các giải pháp ấy, không có giải pháp nào làm em thoả mãn. Rồi em nhớ lại anh như thế nào lúc ở nhà, nhớ lại các thói quen của anh – bao giờ cũng vẫn những thói quen ấy, vẫn những thói quen ấy. Em biết tới lúc này anh đã uống hết suất rượu bao giờ anh cũng uống sau bữa ăn, ngồi dễ dãi trong chiếc ghế bành với tờ báo trên tay. Còn bây giờ chắc hẳn anh đã rót thêm, rót nhiều hơn một chút, – như mọi khi, lúc anh bồn chồn căng thẳng. Trong trường hợp như thế, tốt nhất anh nên biết rằng cảm giác ngột ngạt ở anh không phải chỉ do sự tức giận gây nên. Em hy vọng anh đã hiểu. Vợ anh”.


Barbara Barlaschelli (Ý).
Vũ Đình Bình dịch

Chẳng thể nào anh giấu được em đâu


Chẳng thể nào anh giấu được em đâu
Một chút đa mang
Một chút buồn thoang thoảng
Ngôi sao Hôm chiều nay
Một mai thành dĩ vãng
Em bé nhỏ dường này!
Biển dài rộng dường kia!

 
Thêm một quãng đường khuya
Quanh co Bãi Dâu đầy gió
Vườn Tượng giờ này vắng những lứa đôi
Em giấu kín một mối tình sóng vỗ
Để hồn nhiên ríu rít với sao trời.

 

Đêm dài hơn
Ý nghĩ trập trùng hơn.
Em phập phồng ngọn lửa
Tiếng bánh xe quay. Con đường xa lạ.

 

Anh không ngủ
biển ở gần anh quá
Đưa tay tìm
em lại ở quá xa anh?
...

Biển có thể giấu nỗi buồn của biển
Nhưng làm sao sóng giấu nổi lòng mình
Em như cánh buồm căng gió
Anh làm gì để giấu nỗi lòng anh?


Hoàng Đình Quang

Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

Vợ là nhất


Chồng ở nơi công tác xa viết thư về cho vợ: 
"Em yêu, đúng là trên đời này không có người phụ nữ nào hơn được em. Đêm qua, một lần nữa anh lại thấy rõ như vậy".


- st -

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Bạn sinh ra là một nguyên bản

" Hầu hết mọi người là người khác. Những suy nghĩ của họ là ý kiến của người khác, cuộc sống của họ là sự bắt chước, cảm xúc của họ là một câu trích dẫn."
- Oscar Wilde -



Khi đọc truyện Gasby vĩ đại của Scott Fitzgerald, tôi vô cùng thích thú với đoạn mở đầu: " Hồi tôi còn nhỏ tuổi, nghĩa là hồi dễ bị nhiễm các thói hư tật xấu hơn bây giờ, cha tôi có khuyên tôi một điều mà tôi ngẫm mãi cho đến nay: Khi nào con định phê phán người khác thì phải nhớ rằng không phải ai cũng được hưởng những thuận lợi như con cả đâu. Ông không nói gì thêm, nhưng vì hai cha con chúng tôi xưa nay vẫn rất hiểu nhau, mà chẳng cần nhiều lời nên tôi biết câu nói của ông còn nhiều hàm ý khác. Vì vậy tôi không thích bình phẩm một ai hết. Lối sống ấy đã mở ra cho tôi thấy nhiều bản tính kỳ quặc, nhưng đồng thời khiến tôi trở thành nạn nhân của không ít kẻ chuyên quấy rầy người khác."

Tôi cũng rất thích một chi tiết trong truyện Doraemon, đó là mỗi khi Nobita và Doraemon lạc vào một thế giới khác, bất cứ thế giới nào, thì ở nơi đó cũng xuất hiện những nhân vật có nhân dáng tương tự Nobita, Xuka, Xeko, Chaien...nhưng tính cách lại có thể rất khác. Điều đó luôn khiến tôi mỉm cười.

Cuộc sống này cũng vậy....Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể giống ta. Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể rất khác ta. Có người ưa tụ tập với bạn bè. Có người mải mê rong chơi. Có người chỉ thích nằm nhà để đọc sách. Có người say công nghệ cao. Có người mê đồ cổ. Có người phải đi thật xa đến tận cùng thế giới thì mới thỏa nguyện. Có người chỉ cần mỗi ngày bước vào khu vườn rậm rạp sau nhà, tìm thấy một vạt nấm mối mới mọc sau mưa hay một quả trứng gà tình cờ lạc trong vạt cỏ là đủ thỏa nguyện rồi. Tôi nhận ra rằng, hai sự phấn khích đó có thể rất giống nhau. Cũng giống như người ta có thể phản ứng rất khác nhau khi đứng trước thác Niagara hùng vĩ, người này nhảy cẩng lên và ghi nhớ cảnh tượng đó suốt đời, nhưng cũng có người nhìn nó và nói: "Thác lớn nhỉ?" rồi quên nó đi ngay sau khi trở về nhà mình. Sao ta phải lấy làm lạ về điều đó ? Sao ta phải bực mình về điều đó ? Sao ta lại muốn rằng tất cả mọi người đều phải nhảy lên khi nhìn thấy thác Niagara ?
Chúng ta vẫn thường nghe một người tằn tiện phán xét người khác là phung phí. Một người hào phóng đánh giá người kia là keo kiệt. Một người thích ở nhà chê bai kẻ khác bỏ bê gia đình. Và một người ưa bay nhảy chê cười người ở nhà không biết hưởng thụ cuộc sống...Chúng ta nghe những điều đó mỗi ngày, đến khi mệt mỏi, đến khi nhận ra rằng đôi khi phải phớt lờ tất cả những gì người khác nói, và rút ra một kinh nghiệm là đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng.


Cách đây nhiều năm, khi xe hơi ở VN vẫn còn là thứ vô cùng xa xỉ, người bạn của tôi sau một thời gian quyết tâm dành dụm và vay mượn đã mua được một chiếc. Chỉ là một chiếc xe cũ thôi. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ anh chỉ là một nhà báo với thu nhập vừa phải và vẫn đang ở nhà thuê. Gia đình phản đối nói anh phung phí. Đồng nghiệp xì xầm rằng anh đua đòi. Bạn bè nghi ngại cho là anh học làm sang
. Nhưng anh vẫn lẳng lặng làm Và anh tâm sự với tôi rằng: từ hồi còn nhỏ xíu, anh đã luôn mơ mình được ngồi sau vô lăng, được tự lái xe lên rừng xuống biển. Ước mơ đó theo anh mỗi ngày. Vì vậy anh đã gom góp suốt thời gian qua, cho đến khi có thể mua được một chiếc xe cho riêng mình. Chỉ thể thôi. Rồi anh nhìn tôi và hỏi: Tại sao tôi phải trì hoãn ước mơ chỉ vì sợ người khác đánh giá sai về mình ? Sao tôi phải sống theo tiêu chuẩn của người khác ?

Tôi không thể tìm ra một câu trả lời đủ thuyết phục cho câu nói đó. Bởi thế, tôi luôn mang theo câu hỏi của anh bên mình. Nó nhắc tôi rằng, rất nhiều khi chúng ta vì quá lo lắng về những điều người khác đã nói, sẽ nói và có thể nói mà không dám sống với con người và ước mơ đích thực của mình.

Một người bạn khác của tôi đeo đuổi việc làm từ thiện quyên góp, chia sẻ. Ban đầu vì lòng trắc ẩn. Rồi vì niềm vui cho chính bản thân. Rồi như một món nợ ân tình phải trả. Rồi như một cuộc đời phải sống. Chị như ngọn nến cháy hết mình cho người khác. Ấy vậy mà rất nhiều lần tôi thấy chị khóc vì những lời người khác nói về mình. Như vậy đó, kể cả khi ta hành động hoàn toàn vô vị lợi, cũng không có nghĩa là ta sẽ ngăn ngừa được định kiến và những lời gièm pha ác ý. Vậy sao ta không bình thản bước qua nó mà đi ?

Thỉnh thoảng chúng ta vẫn gặp những người tự cho mình quyền được phán xét người khác theo một định kiến có sẵn. Những người không bao giờ chịu chấp nhận sự khác biệt. Đó không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó. Cuộc sống của ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ, vậy nếu bị điều khiển bởi định kiến của những người khác hẳn còn tệ hơn nhiều. Sao ta không thể thôi sợ hãi, và thử nghe theo chính mình ?


Thật ra, cuộc đời ai cũng có những lúc không biết nên làm thế nào mới phải. Khi ấy, ba tôi dạy rằng, ta chỉ cần nhớ nguyên tắc sống cơ bản cực kì ngắn gọn: Trước hết, hãy tôn trọng người khác. Rồi sau đó, nghe theo chính mình. Hãy tôn trọng. Bởi cuộc đời là muôn mặt, và mỗi người có một cách sống riêng biệt. Chẳng có cách sống nào là cơ sở để đánh giá cách sống kia. John Mason có viết một cuốn sách với tựa đề "Bạn sinh ra là một nguyên bản, đừng chết như một bản sao" Tôi không biết nó đã được dịch ra tiếng Việt chưa, nhưng đó là một cuốn sách rất thú vị. Nó khiến tôi nhận ra rằng mỗi con người đều là một nguyên bản, duy nhất, độc đáo và đáng tôn trọng.Hãy nghe theo chính mình, bởi chính bạn là người sẽ hưởng thụ thành quả, hay gánh chịu hậu quả, cho dù bạn có làm theo hay sống theo ý muốn của bất cứ ai.

Tôi luôn xem nguyên tắc ấy như đôi giày mà tôi phải mang trước khi ra khỏi nhà. Xỏ chân vào đôi giày đó, và đi khắp thế gian, đến bất cứ nơi nào bạn muốn. con người sinh ra và chết đi đều không theo ý mình. Chúng ta không được sinh ra với ngoại hình, tính cách, tài năng hay sự giàu có mà mình muốn chọn lựa. Nhưng chúng ta đều có một cơ hội duy nhất để được là chính mình. Chúng ta có một cơ hội duy nhất để sống như mình muốn, làm điều mình tin, sáng tạo điều mình mơ ước, theo đuổi điều mình khao khát, yêu thương ngơời mình yêu. Bạn biết mà, cơ hội đó chính là cuộc đời này - một chớp mắt so với những vì sao. Bởi thế, đừng để mình cứ mãi xoay theo những tiếng ồn ào khác, hãy lắng nghe lời thì thầm của trái tim.

Phạm Lữ Ân

 

Thơ Tình Cho Lolita


Khoảng cách chỉ là những khái niệm
Nếu chúng ta yêu nhau
Sẽ không có khái niệm nào
Tạo nên khoảng cách

Hãy thả ước mơ vào bầu trời xanh
Em sẽ thấy
Cuộc sống vô cùng kỳ diệu
Những đám mây mang lòng thiếu nữ
Đang bay đi
Với nỗi ngọt ngào

Hãy thả tình yêu vào trái tim anh
Em sẽ hiểu
Vì sao đại dương cần có bóng thuyền
Vì sao con người không cần đôi cánh
Cũng có thể bay lên
Vào một không gian vô hạn

Hãy thả nỗi buồn vào những niềm vui
Như bóng tối chở che ánh sáng
Như cả cuộc đời này
Chúng ta đang dự phần trong tiệc cưới trần gian

Và hãy yêu anh
Như anh đã yêu em
Sẽ không có khoảng cách nào
Trên con đường vô tận của tình yêu

Hồ Ngạc Ngữ

Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

CHÂN NÍ


Mười quy luật thú vị của cuộc sống

1. Quy luật quả táo
Nếu có một thùng táo, gồm cả trái ngon lẫn trái hư, bạn nên ăn trái ngon trước, bỏ những trái hư đi. Nếu bạn ăn trái hư trước, những trái ngon rồi cũng sẽ hư, bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ ăn được trái táo ngon. Cuộc sống cũng vậy.
2. Quy luật niềm vui
Khi gặp chuyện không may, bạn hãy nghĩ đến những điều tốt của nó, bạn sẽ thấy vui hơn. Giống như khi xe bạn bị thủng lốp (hoặc hết xăng), bạn hãy nghĩ may mà xe mình thủng lốp ngay gần chỗ sửa xe (hoặc ngay gần trạm bơm xăng)
3. Quy luật hạnh phúc
Nếu bạn không mất quá nhiều thời gian để nghĩ xem mình có phải là người hạnh phúc không, nghĩa là bạn đang hạnh phúc rồi đấy
4. Quy luật sai lầm
Con người ai mà không mắc lỗi, nhưng chỉ khi tái phạm lỗi lầm đó, bạn mới phạm phải sai lầm.
5. Quy luật im lặng
Khi tranh luận, quan điểm khó bác bỏ (khó bắt bẻ) nhất chính là im lặng.
6. Quy luật động lực
Động lực luôn xuất phát từ hai lý do, hy vọng và tuyệt vọng
7. Quy luật nhẫn nhục
Phương pháp nhẫn nhục duy nhất là xem thường thường nó, không thể xem thường nó thì hãy làm giảm nhẹ nó. Nếu không thể làm giảm nhẹ nó, bạn chỉ có cách chịu đựng nhẫn nhục.
8. Quy luật ngu xuẩn
Ngu xuẩn phần lớn là do chân tay hoặc miệng hành động nhanh hơn cả trí não.
9. Quy luật giá trị
Khi bạn sở hữu một món đồ, bạn sẽ phát hiện thấy món đồ ấy không có giá trị như bạn từng nghĩ.
10. Quy luật hóa trang
Thời gian hóa trang lâu bao nhiêu, đồng nghĩa với việc bạn tự thấy mình cần che đậy thiếu sót nhiều bấy nhiêu.

-st-

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Một phụ nữ đúng giờ

- Ông bị cảm lạnh ở đâu thế này?
- Hôm qua tôi ngồi trên ghế đá ngoài công viên suốt một tiếng đồng hồ.
- Giữa lúc giá lạnh thế này, ông điên à?
- Chưa đến mức ấy đâu. Tôi chỉ bị sổ mũi thôi.
- Tại sao ông ngồi ngoài công viên?
- Nếu ông có thời gian tôi xin kể cho ông nghe.
- Tôi sẵn sàng nghe ông.
- Cách đây ba mươi năm, tôi yêu một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cô ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi thường gặp nhau ở công viên. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu cô ấy đúng giờ hơn. Cô ấy thường đến muộn khi một tiếng đồng hồ, khi một tiếng rưỡi. Có khi cô ấy không đến. Vì vậy, hai chúng tôi cãi nhau luôn.
- Tôi hiểu, nhưng tại sao hôm qua ông lại ra công viên ngồi?
- Gượm đã ông. Một hôm, khi tính không đúng giờ của cô ấy suýt làm tôi phát rồ, tôi bảo: “
Em yêu! Đối với anh, chúng ta gặp nhau vào ngày nào cũng được, nhưng em hãy đúng giờ! Giả thử em bảo chúng ta gặp nhau lúc bốn giờ ngày 15 tháng 1 năm 1968 cũng được, nhưng xin em hãy đến đúng bốn giờ”. Tôi nói thế năm 1938 và cô ấy giận ông ạ.
- Rồi sao nữa?
- Cô ấy bảo: “ Được, nghĩa là cũng trên chiếc ghế đá này, lúc bốn giờ ngày 15 tháng 1 năm 1938. Rồi cô ấy ra về. Chuyện đó xảy ra cách đây 30 năm. Thế là kết thúc tình yêu của chúng tôi.
- Và hôm qua, đúng bốn giờ, ông chờ cô ấy đúng ở chiếc ghế đá cách đây 30 năm?! Ông điên hả?
- Tôi không thể xử sự khác. Chúng tôi đã hẹn, và nếu tôi muốn tập cho cô ấy quen đúng giờ, bản thân tôi phải đúng giờ chứ.
- Vậy, nhưng những năm 30 năm sau! Ông có tin tức gì về cô ấy từ hồi đó?
- Hồi đầu thì có. Cô ấy lấy một bác sĩ, nhưng rồi li dị. Cô ấy lại lấy một nghệ sĩ xiếc và đi rất nhiều nơi. Hai mươi lăm năm trở lại đây, tôi không có tin tức gì về cô ấy.
- Vậy mà hôm qua ông vẫn ngồi chờ ở ghế đá?
- Tôi không biết làm thế nào? Cô ấy có từ chối cuộc hẹn hò đâu, còn tôi, tôi luôn nhớ ngày tháng đã hẹn.
- Và đúng hẹn, ông ngồi chờ?
- Vâng, nhỡ cô ấy đến mà không thấy tôi thì khó coi quá.
- Nhưng trong 25 năm, biết bao nhiêu chuyện có thể xảy ra với cô ấy! Bao nhiêu thay đổi! Nếu cô ấy còn sống...
- Cô ấy vẫn còn sống và không thay đổi ông ạ.
- Vậy là dù sao cô ấy cũng đã đến gặp ông?
- Không, khi tôi ngồi chờ được một tiếng đồng hồ, cô ấy nhờ một người đem một mảnh giấy đến đưa tôi và báo rằng cô ấy không đến được, vì cô ấy phải đi uốn tóc.

Lalxlo Tabi 
Trí Dũng dịch

Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi!

Sáng nay, trong khi sắp xếp những chồng thư cũ, tôi tình cờ đọc lại một bài thơ ngắn của Jacques Prévert mà cô bạn cũ nắn nót chép tặng trên một tờ thư có in hoa rất đẹp. Bài thơ vỏn vẹn năm câu được cô đặt vắt qua hai trang giấy một cách đầy ngụ ý.

Trang thứ nhất:
Tôi sung sướng và tự do
Như ánh sáng

Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi

Hai câu cuối bị đẩy qua trang sau:
Anh ấy đã không nói thêm
rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi…

Khi đọc bài thơ này cách nay hai mươi năm, tôi đã cảm nhận nó bằng một tâm hồn tươi trẻ. Bây giờ, cuộc sống giúp tôi nhìn có lẽ đã khác đi về bài thơ trên trang giấy đã ố vàng này.
Cô gái trong thơ nhạy cảm và tinh tế, vì đã không đợi đến khi người mình yêu quay lưng mới xót xa nhận ra rằng tự do “như ánh sáng” chỉ là một thứ tự do mong manh. Hạnh phúc “như ánh sáng” là một hạnh phúc có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng giả sử chàng trai có nói thêm rằng “sẽ yêu mãi mãi”, hoặc có thề hứa trăm năm đi nữa… ai dám khẳng định trái tim chàng sẽ không đổi thay? Nếu từng đọc Ruồi Trâu, hẳn bạn còn nhớ đọan văn này: “Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi.”
Ngoài sự “thiết tha tự nguyện” đó ra, chẳng có gì ràng buộc được trái tim con người, nên đừng tin chắc rằng ai đó sẽ mãi không đổi thay. Cũng không thể buộc ai đó không được đổi thay. Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu sâu đậm, những kỷ niệm sâu sắc đắm say. Càng không phải là sự yếu đuối, sự khéo léo sắc sảo hay vẻ thông minh dịu dàng, sự giàu có hay thương hại…Những thứ đó có thể níu kéo một thân xác, một trí óc…nhưng không thể níu kéo một trái tim.
Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực…nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc.
Tôi không cho niềm tin là món quà vô giá mà ta dành cho người khác. Bởi đôi khi, sự tin tưởng hoá ra là một việc rất… đơn phương và vô trách nhiệm. Nó có nghĩa bắt người kia vào rọ, không tính đến khả năng thay đổi của trái tim con người. Tin tưởng là trút gánh nặng sang vai người khác, bất kể người ta có chịu nhận nó hay không. Việc nhận định hay quyết định vấn đề không còn dựa vào sự thận trọng, tỉnh táo, sáng suốt hay sự nhạy cảm, bao dung của ta mà hoàn toàn giao phó cho người khác. Và nếu khi họ thay đổi, ta thường nhân danh sự tin tưởng tuyệt đối mà mình đã tự nguyện gửi gắm để cho phép mình cái quyền được ghép tội họ.

Nhưng, bất cứ ai cũng có thể có lúc đổi thay.

Sự thay đổi của người khác, nhất là ở người ta vô cùng yêu quý, chắc chắn khiến ta tổn thương. Nhưng hãy nhớ rằng người quân tử khi đã hết tình cảm thì thường tỏ ra lạnh nhạt. Như ẩn sĩ Urabe Kenkô trong tập Đồ Nhiên Thảo đã viết: “Khi người sáng chiều hết sức thân quen, không có gì ngăn cách bỗng một hôm lại làm mặt lạ và có cử chỉ khác thường, chắc hẳn sẽ có kẻ bảo: “Sao xưa thế kia mà bây giờ lại thế khác?” Theo ta, thái độ lạnh lùng đó chứng tỏ người ấy hết sức đàng hoàng và thành thật.”
Cuối cùng đó mới chính là cốt lõi của tình yêu, tình bạn và những mối quan hệ thân sơ khác. Sự thành thật, chứ không phải là lời hứa vĩnh viễn thủy chung. Bạn có thể yêu hay ghét. Thích hay không còn thích nữa. Chỉ cần thành thật, bạn sẽ luôn luôn thanh thản.
Tôi đọc lại lần nữa bài thơ ngắn ngủi trên tờ thư cũ, và cảm nhận một cách rõ rệt vẻ trách móc đắng cay dịu dàng rất đỗi con gái. Nhưng ít nhất cô gái trong bài thơ kia cũng biết rằng người yêu cô đã rất thành thật, khi không hứa một điều mà anh không tin chắc. Cô cũng biết trái tim con người là một tạo vật hoàn toàn tự do, và một khoảnh khắc đắm say hạnh phúc không hề là lời hứa hẹn vĩnh cửu.

Cô bạn yêu quý của tôi chắc cũng nhận ra điều đó, nên đã viết thêm một dòng chữ xinh xinh vào cuối trang thư, một dòng ngắn mà tôi không bao giờ quên được:

“Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”.


Phạm Lữ Ân

Sẽ


Ai sẽ nắm tay em..
Dìu em ...qua những ngày buốt giá
Ai sẽ cùng em..
Mơ đến … bến bờ xa
Ai?...
Chàng trai nào..?
Lại gặp may đến vậy          

Anh….vẫn biết...
Sẽ có ngày chia tay      
Sẽ có ngày…
Em mơ về một ngôi nhà khác
Anh ... vẫn biết...
Nhưng chẳng thể nào…  
Thôi khao khát... ở bên em

Sẽ ...chỉ còn nỗi nhớ
Chỉ còn … những hờn ghen
Những chiếc hôn …
Những chiếc hôn... lên đời em
Không có ..anh trong đó

17.12.2011 
Van Ngan

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

Mừng vội

Khi con tầu bị đắm vì cơn bão, chỉ còn Philip và 6 phụ nữ sống sót trôi dạt đến một hoang đảo. Anh hết sức sung sướng. Họ nhanh chóng thỏa thuận mỗi phụ nữ được sống một ngày trong tuần với người đàn ông duy nhất trên hoang đảo. Philip rất nhiệt tình với sự sắp đặt này cho đến khi anh kinh hoàng nhận ra mọi thứ không phải dễ dàng như anh ta tưởng. Một chiều, đang nằm trên bờ biển ao ước có người cùng chia sẻ nhiệm vụ, anh nhìn thấy một người đàn ông trên chiếc phao cứu hộ trôi về đảo. Philip chạy ra, kéo cái thuyền vào. Anh òa khóc vì mừng. Còn anh kia thì nồng nhiệt thể hiện:
"Anh bạn không thể tin được là tôi hạnh phúc khi nhìn thấy anh đến mức nào đâu"
Anh bạn mới đến mắt chớp chớp, thủ thỉ tiếp: "Anh là ánh sáng cho đôi mắt mờ, anh là thứ đẹp đẽ nhất mà tôi sắp có được, anh sẽ là cánh buồm cho đời tôi ra khơi".
"Chết tiệt" - Philip thở dài ngao ngán: "Thế là đi tong thêm ngày chủ nhật trong tuần"

-st-

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Khóc vì ân hận

KHÓC VÌ ÂN HẬN
Chàng trai vừa đi công tác một tháng ở Paris về, gặp một người bạn. Anh bạn hỏi: 
- Sao? Đi nước ngoài sướng không? Có chuyện gì hay kể nghe với! Này, mà sao mắt cậu đỏ hoe thế?
- Hôm đầu tiên ở Paris, mình làm quen với một người phụ nữ xinh đẹp. Tối hôm đó nàng đồng ý về khách sạn cùng mình. Sáng hôm sau, tỉnh dậy, mình thấy nàng ngồi ở mép giường và khóc. Khi mình hỏi, nàng mới kể rằng nàng là gái có chồng, chồng nàng đang đi công tác xa, và nàng đang vô cùng đau khổ, ân hận về cái việc tội lỗi...xấu xa...đã xảy ra tối hôm qua. Nghe đến đây, mình cũng chợt nhớ đến vợ 
mình, mình cũng cảm thấy vô cùng ân hận, và mình đã ngồi khóc cùng nàng... Rồi bọn mình chia tay nhau.
- Việc đó xảy ra cách đây đã một tháng, sao đến hôm nay mắt cậu vẫn còn đỏ?
- ... Nhưng suốt một tháng trời, hôm nào cũng như vậy!

- st -

Đã từng yêu chưa


Một chú thiêu thân say ánh đèn bay lượn vòng vòng, càng lúc càng gần hơn ngọn lửa trong vắt cực kỳ nguy hiểm của cây đèn dầu.
Thấy cách bay lượn của chú thiêu thân chắc không tránh khỏi cái chết, ruồi la:
- Coi chừng, ông bạn khùng ơi! Ông tiếp tục bay như thế chắc chắn mất mạng đó!
Thiêu thân đáp:
- Này, ông anh, khi nào ông hết ghiền đống phân hôi hám kia cái đã, ông mới nên lên mặt dạy đời tôi.
- Nhưng chắc chắn bạn sẽ chết thôi, ông bạn thiêu thân à!
- Làm sao có thứ đẹp đẽ như vầy, một thứ thật tuyệt vời hết ý lại nguy hại được chứ ?
Ruồi bèn hỏi lại:
- Ông bạn có khi nào yêu chưa?
- Chưa?
- Thế thì chẳng bao giờ ông bạn hiểu nổi.
Ruồi đáp và buồn rầu nhìn bạn chập chờn bay sát dần, sát dần, cho đến lúc “phụp” một tiếng, ngọn lửa nuốt trọn lấy hắn.

-st-