NHƯNG RẤT MAU .. QUÊN
Khi một cơn động đất xảy ra, mặt đất mà ta từng tin là vững chắc bỗng trở nên bất an, những bức tường kiên cố mà ta từng nương tựa bỗng vỡ vụn. Trong khoảnh khắc, mọi thứ mà con người đã dày công xây dựng hàng chục năm có thể sụp đổ chỉ trong vài giây. Cảnh tượng ấy khiến ai cũng kinh hoàng, ai cũng chấn động, ai cũng nhói lòng trước những mất mát đột ngột. Trong giây phút đó, câu nói “Vô thường quá!” - “Đời thật vô thường” vang lên từ cửa miệng của rất nhiều người. Chúng ta cảm thấy cuộc đời thật mong manh, con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên. Nhưng rồi, .. chúng ta lại quên.
Chúng ta quên rằng, không chỉ có trận động đất này mới là vô thường. Không chỉ có những tòa nhà đổ sập mới là vô thường. Không chỉ có những con người bị chôn vùi dưới đống đổ nát mới là vô thường.
Toàn bộ cuộc sống này là vô thường.
Từng hơi thở ta hít vào rồi thở ra, từng sợi tóc ta rụng xuống, từng ngày trôi qua trên lịch… tất cả đều đang chuyển biến, đều đang đổi thay, đều đang đi vào hoại diệt. Nhưng vì sự đổi thay này quá chậm, quá nhỏ, quá thường nhật, ta không nhìn thấy, không cảm nhận được. Và ta lầm tưởng rằng thế giới này vẫn đứng yên, cuộc đời này vẫn như cũ.
Chỉ khi một biến cố lớn xảy ra - như một trận động đất, một cơn bão, một mất mát đột ngột .. ta mới sững sờ nhận ra sự thật này. Nhưng ngay sau đó, khi mọi chuyện qua đi, ta lại tiếp tục ... lãng quên.
Vô thường không phải chỉ để nói lên khi ta xúc động. Vô thường là sự thật mà ta cần thấy rõ trong từng giây phút của đời sống. Nếu chỉ trong cơn biến động ta mới nhớ đến vô thường, thì ta vẫn chưa thực sự hiểu vô thường. Hiểu vô thường là thấy được nó ngay trong từng hành động nhỏ nhặt hàng ngày, ngay trong từng sát-na trôi qua, ngay trong chính thân tâm mình.
Nếu tâm ta chấp trước vào những gì ta tưởng là “vững chắc”, thì khi vô thường xảy đến, ta sẽ khổ đau. Nhưng nếu ta biết rõ bản chất của thế gian này, thì ngay cả khi đất trời rung chuyển, tâm ta vẫn có thể an nhiên.
Nếu một người thực sự hiểu vô thường, họ sẽ không hoảng loạn khi chứng kiến những đổ vỡ, mất mát xảy ra. Họ sẽ không bị cuốn theo nó, không chìm đắm trong khổ đau. Họ sẽ thấy rõ rằng, đây chỉ là một biểu hiện của quy luật vốn có từ muôn đời.
Trận động đất vừa xẩy ra không chỉ đơn thuần là một thảm họa thiên nhiên. Nó là một hồi chuông cảnh tỉnh giúp ta thấy rõ bản chất mong manh của đời sống. Bản chất của thế gian không phải là thiên tai hay bình yên, không phải là mất mát hay thành tựu, mà là sự vận hành bất tận của duyên sinh, duyên diệt. Mọi hiện tượng chỉ là sóng trên đại dương vô thường. Khi ta chấp vào một con sóng, ta khổ đau vì nó đến và đi. Nhưng khi ta thấy được bản chất của đại dương, ta không còn bám chấp vào từng con sóng riêng lẻ nữa.
Vậy nên, đừng đợi đến khi thảm họa xảy ra mới quán chiếu về vô thường. Đừng đợi đến khi mất đi một điều gì đó mới nhận ra rằng ta đã bám chấp vào nó quá nhiều. Hãy để mỗi ngày sống là một ngày nhắc nhở bản thân rằng:
Thứ ta có hôm nay, ngày mai có thể mất.
Thứ ta yêu quý hôm nay, ngày mai có thể không còn.
Thứ ta xem là “của mình” hôm nay, thực ra chỉ là tạm có.
Thấu triệt điều này không có nghĩa là bi quan, mà là sống tỉnh thức, buông bỏ chấp thủ, và trân quý từng giây phút trôi qua.
Hãy nhớ rằng, không ai có thể ngăn cản vô thường, nhưng chúng ta có thể chọn cách đối diện với nó.
Hãy để vô thường trở thành ngọn đèn soi đường, không phải chỉ là một lời cảm thán nhất thời. Một người hiểu vô thường không phải là người chỉ nói về nó, mà là người biết sống trọn vẹn với nó.
Khi biết rõ tất cả là vô thường, ta không luyến tiếc những gì đã mất, cũng không quá vui mừng khi đạt được điều gì.
Khi hiểu sâu về vô thường, ta trân trọng hơn từng hơi thở, từng ngày đang sống, từng khoảnh khắc của hiện tại.
Khi thấu triệt vô thường, ta không hoảng loạn khi đối diện cái chết, vì ta biết rằng - ta chỉ đang đi trên một lộ trình vốn luôn đầy biến số bởi nghiệp quả và nhân duyên.
Nếu ta tích lũy thiện nghiệp qua Bố Thí - Trì Giới - Hành Thiền, thì ngay cả khi vô thường đến, ta vẫn an nhiên, vẫn ung dung bước đi trên con đường của mình, không hối tiếc, không bám víu, không hoảng loạn. Và khi ấy, ngay giữa dòng đời vô thường này, ta tìm thấy sự vững chãi nơi .. chính tâm mình.
"Thật vô thường các hành, có sinh ắt có diệt; sinh rồi liền diệt ngay, sự diệt ấy là an lạc "
Hãy để lời dậy này của Đức Phật không chỉ là một câu chữ đọc lên khi xúc động, mà là kim chỉ nam cho đời sống của chúng ta.
Theo Thiền sư Ottamathara
* photo : động đất ở Myarma