CHỈ LÀ MỘT CHIẾC LÁ ...
Không phải một người đời này bất hạnh là họ không có phước, không phải là suốt nhiều đời họ không làm công đức. Vấn đề nằm ở chỗ là dù suốt nhiều đời họ đã làm nhiều công đức nhưng nhằm ngay kiếp này họ đang phải nhận quả xấu.
Ngược lại, không phải những người đời này đang vô cùng sung sướng là họ không làm các ác nghiệp trong quá khứ, mà chỉ là nhằm ngay lúc này họ đang được hưởng quả ngọt thôi.
Người sung sướng đời này có thể là đang vào mùa thu hoạch sầu riêng, măng cụt. Người chịu khổ đời này có thể là nhằm lúc vườn trái của họ gặp vụ sái mùa.
Vì vậy, dù họ siêng dữ lắm, tu hành dữ lắm, làm cỏ bón phân, cắt tỉa, mà cứ toàn ra lá, còn anh kia đểu giả, tệ bạc, lọc lừa, chơi bời phá gia chi tử ... nhưng nhằm ngay mùa sầu riêng, măng cụt nên cứ ra vườn là đem vô ăn, đem vô bán.
Phải biết cái này để đừng có coi thường ai hết. Bồ tát có lúc còn đọa địa ngục, đọa địa ngục còn khổ gấp triệu lần sống kiếp nghèo khổ tật bệnh trên cõi Người.
Mỗi người chỉ là một chiếc lá trong dòng chảy của cuộc sinh tử, lúc thì chúng ta ghé vào bờ này, khi thì chúng ta ghé sang bến kia.
Nhằm ngay cái lúc được hưởng phước thì sướng như tiên, nhằm đúng cái lúc chịu khổ thì khổ như điên.
Ngay trong từng phút chúng ta đang gieo nhân mới và đang hái quả cũ. Quả cũ là đang nhìn cái mình thích, đang nhìn cái mình ghét, đang nghe cái mình thích, đang nghe cái mình ghét, đang ngửi cái mình thích, đang ngửi cái mình ghét v.v...
Suốt hăm bốn giờ đồng hồ, có lúc nào ngũ song thức - năm căn vật chất của quí vị không làm việc không? Chỉ trừ lúc ngủ! Đức Phật dạy rằng :
Con chim có dịp là bay về trời, con cá có dịp thì nhảy xuống nước, chồn cáo thích về hang như thế nào thì con mắt cũng luôn chờ dịp để nhìn, lỗ tai luôn luôn trong tình trạng sẵn sàng lắng nghe, lỗ mũi của mình luôn luôn trong tình trạng ngửi,lưỡi của mình cũng luôn luôn trong tình trạng sẵn sàng làm việc.
Như vậy là rõ ràng trong từng phút chúng ta đang sống trong quả. Còn nhân thì sao?
Mỗi lần con mắt của mình, lỗ tai của mình nó biết cái gì mình thích thì mình sống bằng tâm tham; nó biết cái gì mình ghét thì mình sống bằng tâm sân. Mà tham và sân là nhân sinh tử dẫn về cõi đọa.
Còn những khi nghe hoặc thấy chiếc lá vàng rơi, mình tu thiền quán; nghe tiếng suối chảy, mình tu thiền quán; nghe thân này đau đớn, mình tu thiền quán, thì lúc đó mình sống bằng tâm thiện.
Khổ nỗi tâm thiện này cũng là nhân sinh tử, có điều là nó đưa mình về cõi sướng. Chỉ vậy thôi.
Mỗi cái mùi, mỗi âm thanh mình nghe được hoàn toàn có thể là một lối về, một sự dẫn dắt, một sự khơi gợi về một cảnh giới nào đó.
Nói như vậy có nghĩa là trong từng phút những gì mình nghe mình thấy mình ngửi mình nếm, đụng và suy tư rất có thể đó là cơ hội để mình sống thiện và sống bất thiện. Nhưng dầu cho mình sống bằng tâm thiện hay tâm bất thiện thì đều là sự sanh tử hết.
Nói như vậy không có nghĩa là mình bài bác cái thiện. Hễ mình còn trong dòng sanh tử, cái thiện này là cái phải có:
- Để mình bớt khổ, thay vì sanh làm con nhà nghèo thì mình sanh làm con nhà giàu, thay vì ốm yếu, tật bệnh thì mình mạnh khỏe, ít ốm, ít đau chẳng phải đỡ khổ hơn ư.
- Nhờ có thiện pháp mình mới có trí tuệ, có điều kiện, duyên lành để học đạo, tu hành, đắc chứng, giải thoát. Chứ mà nói rốt ráo thiện ác gì cũng sanh tử rồi không buồn trau dồi cái thiện là sai.
Trong khu rừng có những con đường đưa mình tới chỗ chết nhưng cũng có những con đường đưa mình ra ngoài bìa rừng. Nói cho sang vậy chứ con đường đưa mình vô rừng sâu hay ra bên ngoài rừng chỉ là một, vấn đề là hướng đi của mình. Hai con đường này chỉ là một thôi, tùy mặt mình xoay hướng nào.
Hễ chưa ra khỏi rừng thì mình còn có mặt trong rừng và đôi chân của mình vẫn tiếp tục đặt trên con đường rừng.
Thiện pháp cũng vậy đó, thiện pháp của người cầu đạo giải thoát cũng y hệt như thiện pháp của người đam mê sanh tử, chỉ khác một điểm là cái NHÌN.
Sư Giác Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét