Ai cũng biết “Đức” là cái vô hình, thế mà có dày, có mỏng. Lại có hậu, có bạc. Thì ra “Đức” không chỉ đơn giản là sự tử tế, ăn hiền ở lành hay xử việc đúng đắn,v.v… Thậm chí không chỉ được tạo nên ở đời này, mà còn được tạo nên từ những đời trước đó. “Đức” là một thứ “của cải” thuộc về “mệnh” vậy.
Phạm Lãi sau khi giúp Câu Tiễn diệt được
nước Ngô, trở về nói với người nhà: “Đức ta tuy hậu, song không thể vì thế mà
tiêu xài hoang phí trong một vài đời được.” Nói rồi bèn không nhận quan tước,
đem vợ con trốn vào ngũ hồ. Trước khi đi còn đến bảo Văn Chủng: “Tôi tự biết
mình đức hậu, song cũng không dám lạm dụng điều đó mà làm quan, sợ thiệt mất
đức của con cháu. Vì thế mới phải trốn đi. Một khi tôi đã đi rồi, thì triều
đình còn ai tài hơn ông nữa. Đã thế đức của ông lại bạc. Trộm nghĩ điều đó nguy
cho ông lắm. Hay là ông trốn đi còn hơn”. Văn Chủng không nghe, rốt cuộc ở lại
bị Câu Tiễn giết.
Trương Lương sau khi giúp Hán Cao Tổ lấy
được thiên hạ, bảo với Trần Bình: “Trộm nghĩ đức của tôi dày gấp mười lần ông,
công của tôi cũng không kém ông. Vậy mà tôi vẫn không dám nhận quan tước của
nhà Hán, sợ đức bị hao tổn, con cháu ngày sau phải làm lại từ đầu. Còn ông, tài
thì vượt lên trên kẻ khác, song tiếc rằng đức lại mỏng. Thiết tưởng đó là điều
vô cùng bất trắc, cho dù có trọn vẹn được đời mình, thì đến đời sau, con cháu cũng
chẳng ra gì. Sao ông không bỏ quan mà đi?” Trần Bình không nghe, rốt cuộc đến
ngay đời con đã trở về hạng khố rách áo ôm.
Trọng sinh con nhà khá giả, bố làm quan
to. Thế mà sống rất giản dị, chan hòa với mọi người, thường giao du rộng rãi,
đàn hát rất hay. Mạnh Tử yêu lắm, muốn kết làm bạn. Mạnh mẫu (mẹ Mạnh Tử) thấy
vậy can: “Ta xem thằng bé ấy bề ngoài tuy giản dị song ánh mắt tham lam. Tiếng
đàn tuy réo rắt mà những âm phụ vào thường hay bị nghẹn tiếng. Người như thế là
đức bạc, không đáng kết bạn.” Trọng sinh về sau quả nhiên càng ngày càng trở
nên một kẻ tham lam bất tín, kết giao toàn những hạng bèo bọt. Rốt cuộc phá tán
hết cơ nghiệp của bố để lại.
Xem thế thì biết, “Đức” không phải là thứ
có thể đem ra để khen, chê. Càng không phải là thứ đem ra để ca ngợi, hay mắng
nhau (là đồ thất đức) như xưa nay vẫn nghĩ được. “Đức” tuy vô hình. Song đó là
thứ không những có thể cân đong, đo đếm, mà quan trọng là chỉ có thể “tích”,
chứ không nên “tiêu”…
Trích " Luận ngữ Tân thư "
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét