Ai bảo rằng việc
người phụ nữ tham gia công tác xã hội là nguyên nhân làm tan vỡ hạnh phúc gia
đình, người ấy hoàn toàn nói bậy! Tôi có thể lấy ngay cuộc sống êm ấm của chính
gia đình tôi đây để chứng minh.
Hồi ấy, do kết quả của sự nhập cảng dân chủ vào nước
ta và nhờ chiến dịch vận động tranh cử rùm beng khắp nơi, mà việc bầu nghị sĩ
cũng trở nên dễ dàng hơn, những sinh hoạt thì lại đâm khó khăn hơn, tôi buộc
lòng phải cưới cô vợ có công ăn việc làm.
Vợ tôi là một viên chức hết sức mẫm cán. Những lúc
rảnh rỗi, không có việc gì đan lát, nàng thường thích gây gổ cãi lộn với những
bạn đồng sự. Tôi thì làm việc ban đêm ở một toà soạn.
Vào đúng cái hôm chúng tôi quyết định cưới nhau, vợ
tôi được nhà băng cho nghỉ bù. Tuy thức suốt đêm làm việc, nhưng ngày hôm đó
tôi vẫn không sao ngủ được. Chúng tôi đến phòng khai giá thú để đăng ký kết
hôn. Ngay tối hôm ấy, để người vợ yêu ở lại nhà một mình trong căn buồng ấm
cúng, tôi đến toà soạn làm việc. Sáng hôm sau, lúc trở về tổ ấm, tôi thấy mảnh
giấy của vợ gài trên cửa buồng ngủ:
"Chồng yêu của em! Em đến nhà băng đây. Hôn đôi
mắt nhỏ của anh".
Tôi được mảnh giấy của vợ mà cảm động đến rơi lệ.
Sau đó tôi leo lên giường làm một giấc đến tận chiều.
Khi tỉnh dậy, vợ tôi vẫn chưa đi làm về. Sợ đến toà soạn trễ, tôi cũng viết cho
vợ một mẩu giấy và gài lên đúng chỗ đó:
"Con mèo nhỏ của anh! Anh đi làm đây. Vì đã trễ
giờ rồi! Hôn đôi má thơm tho của em!"
Sáng hôm sau chúng tôi vẫn không gặp được nhau. Nhưng
người vợ chung tình của tôi vẫn không quên để lại cho tôi một lá thư nồng nàn
âu yếm, với những lời lẽ ngắn gọn, cô đọng như mệnh lệnh của viên chỉ huy dũng
cảm trước giờ tấn công.
"Anh bé bỏng của em! Em đi đây. Hôn anh một ngàn,
ngàn, ngàn cái"
Tôi lại viết trả lời ngay:
"Em bé bỏng của anh! Anh đã nhận được thư của em.
Cám ơn em nhiều nhiều. Hôn đôi môi ngọt ngào của em. Chồng của em Haxan
Kaphađan"
Từ đó chúng tôi bắt đầu ôm và hôn nhau qua các bức
thư. Ba tháng sau kể từ ngày chúng tôi cưới nhau. Trong một bức thư để lại cho
tôi vẫn ở chỗ cũ trên cửa buồng ngủ, vợ tôi viết:
"Anh thân yêu! Cám ơn anh một ngàn lần vì đã gửi
thư cho em. Em vẫn rất khoẻ và mong anh cũng khoẻ như thế. Em xin báo ngay để
anh biết tin mừng là chúng ta sắp có con. Em cảm thấy hình như em hơi có mang.
Nhưng không sao cả đâu, anh đừng lo lắng gì cả! Bác sĩ bảo rằng đã đến tháng
thứ tám. Em rất muốn đứa con của chúng ta lớn lên sẽ thành một công dân có ích
cho xã hội. Nhưng muốn vậy chúng ta phải sát cánh cùng nhau làm việc thật hăng
say hơn nữa, anh nhé! Anh nhớ viết thư cho em luôn đấy. Em chờ. Pakidê Kaphađan
riêng của mình anh".
Như bất cứ một ông bố nào, tôi sung sướng vô hạn khi
nhận được tin đó. Tôi lập tức viết thư trả lời vợ dán lên cửa buồng ngủ:
"Nàng tiên của anh. Anh sung sướng không sao tả
xiết. Anh đã mua tặng em cái trâm cài đầu. Em cứ lật gối lên sẽ thấy. Hôn em
nghìn, nghìn, nghìn lần."
Tất nhiên, vợ chồng tôi sống với nhau lâu dần cũng
quen đi, và ngọn lửa yêu đương nồng đượm ban đầu cũng dần nguội lạnh.
Chúng tôi đã quen với cuộc sống gia đình, nên đã bắt
đầu ít quan tâm đến nhau hơn. Thậm chí chúng tôi đã quên cả viết thư cho nhau,
hoặc viết rồi nhưng quên không gài lên cửa. Mấy năm sau thì chuyện thư từ thôi
hẳn. Nhưng căn cứ vào những chiếc bít tất hay những cái quần áo lót của vợ tôi
để vương vãi trên bàn ăn hay trên mặt radio mà lần nào dọn buồng tôi cũng nhặt
được, tôi biết rằng vợ tôi vẫn thường xuyên đảo về nhà.
Cuộc sống hạnh phúc của gia đình chúng tôi cứ thế trôi
qua nhiều năm như thế.
Một hôm đi làm về, thấy người mệt mỏi, tôi rẽ vào rạp
xem phim. Ở trong rạp, tôi đã gặp một chuyện hết sức bất ngờ. Tôi đang ngồi thì
có một phụ nữ ăn mặc rất đứng đắn, tự nhiên ôm choàng lấy cổ tôi mà kêu:
- Ôi, anh yêu, anh thương, anh quí của em!
- Ấy... ấy!.. xin lỗi bà! tôi hoảng quá, nói lắp ba
lắp bắp. Tôi là người đã có gia đình rồi. Tôi là bố của một gia đình. Xin bà
buông tay ra. Tôi không thích những chuyện lả lơi như vậy.
Người đàn bà nói:
- Anh không nhận ra em ư? Chao ôi, thật là xấu hổ. Em
là Pakidê Kaphađan, vợ anh đây mà.
Tôi ngượng quá, đỏ dừ cả mặt.
- Nghĩa là... bà... à... em là cô vợ Pakidê yêu quí
của anh đấy à? Xin lỗi em, thế mà anh không nhận ra. Từ ngày không gặp em đến
giờ. Em lớn ra nhiều quá!
Vợ tôi chỉ vào ba đứa trẻ ngồi sếp hàng thong dong từ
bé đến lớn, một đứa gái và hai đứa trai, bảo tôi:
- Con chúng mình đấy.
Tôi làm điệu bộ của một ông bố, âu yếm nắm tay mấy đứa
bé và bảo chúng:
- Rất hân hạnh được làm quen.
Nhưng tảng lờ đi như không nghe thấy câu nói của đứa
con gái yêu của tôi nói thầm vào tai mẹ nó:
- Mẹ chẳng có mắt nhìn người gì cả. Mẹ không chọn cho
chúng con một người bố đẹp hơn hay sao?
Đoạn nó chỉ vào một người đàn ông trông rất bảnh bao
ngồi bên cạnh, bảo tôi:
- Đây là bác cháu.
Đã bao nhiêu năm trôi qua mà cuộc sống của gia đình
tôi vẫn hòa thuận, yêm ấm, không có điều gì phàn nàn cả. Nói ví thử, giá tôi
không lấy một người vợ có công ăn việc làm, thì suốt ngày chúng tôi sẽ mắng
chửi nhau mất. Đằng này, lấy nhau đã từng ấy năm trời, mà giữa chúng tôi vẫn
không hề xảy ra chuyện gì có thể làm tổn hại đến hạnh phúc gia đình. Và bởi vì
không sao tìm được thời gian gặp nhau, nên giữa hai vợ chồng tôi cũng chẳng bao
giờ xảy ra chuyện xích mích cãi cọ. Chúng tôi sống êm ấm, bình lặng, không hề
giận hờn, cũng chẳng bao giờ đánh đập nhau.
Tấm gương của gia đình chúng tôi há chẳng phải là bằng
chứng hùng hồn cho việc người phụ nữ tham gia công tác xã hội là hoàn toàn
không có hại gì đến hạnh phúc gia đình hay sao?
Aziz nesin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét