Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2025

Chiều nay còn mưa ..

 

Chiều nay còn mưa .. 

   


   

 

DIỄM ... XƯA

...

Hai chị em đều đẹp và quý phái. Tôi theo cô Diễm. Mối tình học trò, có lẽ đơn phương, kéo dài từ khi tôi còn ở Huế cho đến lúc vào Sài Gòn trọ học. Cha mẹ Diễm khó và không thích tôi. Nhưng tôi vẫn cứ đeo đuổi hình bóng của Diễm, bởi Diễm cũng chưa có biểu hiện nào xa lánh tôi và cũng không có lời lẽ cự tuyệt. Năm đó tôi thi trượt Bac II(Baccalauréat II: Tú tài 2). Diễm đậu và vào Sài Gòn để vào đại học Văn Khoa. Còn tôi thì về lại Huế, bỏ ngang việc học vì gia đình đang lâm cảnh sa sút. Phần buồn, phần tự ái, tôi không còn tìm cách liên lạc với Diễm nữa. Có lẽ vì vậy mà Diễm cũng lơ luôn.

Diễm đâu biết rằng trong thời gian này tôi đau khổ nhất. Tôi đã cố nén mọi khổ đau trong im lặng. Sự khổ đau và nhớ nhung dày vò tôi từng đêm, tôi đã phải viết nên bài “Diễm Xưa” để trút bớt nỗi khổ đau trong lòng. Nhưng có điều lạ là khi tôi viết xong bản nhạc này, tôi lại thấy lòng mình thanh thản, nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy vơi đi rất nhiều nỗi nhớ và tình yêu. Trong lòng tôi bấy giờ chỉ còn một chút tình mong manh như sương, như khói. Nó không còn nồng nàn, mãnh liệt như trước kia. Một dịp tôi vào Sài Gòn, tìm đến cư xá nơi Diễm đang nội trú với ý định tặng nàng bản nhạc để làm kỷ niệm một thời tuổi trẻ, rồi thôi. Nhưng không gặp được Diễm. Tôi nhờ mấy cô bạn gái đang đứng ngoài cổng trao lại dùm. Khi tôi quay lưng đi được một quãng thì nghe tiếng Diễm từ trên “ban công” gọi theo:

– Anh Sơn! Anh Sơn! Anh Sơn ơi!

Nhưng tôi không ngoái lại. Tôi cắm đầu đi thẳng. Tiếng gọi tên tôi vẫn còn văng vẳng sau lưng. Từ ấy đến nay, tôi tự nhủ lòng, sẽ không bao giờ tìm gặp lại Diễm nữa.


Diễm Xưa

     Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ

     Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao

     Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ

     Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu

     Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ

     Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua

     Trên bước chân em âm thầm lá đổ

     Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa

     Chiều nay còn mưa sao em không lại

     Nhớ mai trong cơn đau vùi

     Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau

     Bước chân em xin về mau

     Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động

     Làm sao em nhớ những vết chim di

     Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng

     Để người phiêu lãng quên mình lãng du

     Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động

     Làm sao em biết bia đá không đau

     Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng

     Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.

 

Trịnh Công Sơn 

 

*Bút ký của Trịnh Công Sơn

*Có nhiều ca sĩ đã hát nhầm câu " Nhỡ Mai trong cơn đau vùi… " thành ra " Nhớ Mãi " – cái chữ tương đối tầm thường, và đáng nói là nó làm sai hoàn toàn ý nghĩa câu hát nhẹ nhàng xen lẫn xót xa của nhạc sĩ - " Nhỡ Mai " một từ rất Huế (lỡ – nói thành nhỡ). Câu hát đó tuy ngắn ngủi nhưng thể hiện đầy đủ ý nghĩa về một tình yêu có phần vội vã và đầy sự lo âu.

Một câu hát khác từng có một vài sự tranh cãi, đó là chữ “tháp cổ” trong câu đầu tiên: "Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ... ". Đây không phải là tháp chùa Thiên Mụ hay đền đài miếu cổ nào, mà theo lời diễn giải của chính tác giả thì " Tháp Cổ " ở đây là ẩn dụ về những “tòa tháp” thiên nhiên, cổ của người thiếu nữ. Thuở đó người con gái Huế thường bận áo dài cổ thuyền, khoe tầng cổ cao trắng ngần.

 

Trịnh Công Sơn

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2025

Hoya! .. Hoya!

HOYA ! .. HOYA !

Trong chiến dịch tranh cử, chính trị gia nọ tới vận động tại một khu vực bảo tồn nhằm thu hút phiếu bầu của thổ dân địa phương. Dân chúng được tập trung tại Tòa thị chính để nghe ông ta diễn thuyết. Vị chính khách càng thuyết trình càng hăng và đám đông cũng trở nên phấn khích theo. Cuối cùng, ông ta hứa:

- Tôi sẽ mang lại những cơ hội giáo dục tốt hơn cho dân bản xứ!

Đám đông náo nhiệt hẳn lên, đồng thanh hô lớn:

- Hoya! Hoya!

Chính trị gia hơi băn khoăn về ý nghĩa của từ ngữ địa phương nhưng được khích lệ bởi không khí nhiệt tình từ đám đông nên ông ta tiếp tục:

- Tôi hứa sẽ sửa đổi luật đánh bạc để cho phép mở sòng bạc trong khu bảo tồn!

- Hoya! Hoya! .. Đám đông gào lên và nhảy nhót uỳnh uỵch.

- Tôi hứa sẽ tiến hành nhiều cải cách xã hội và mang lại nhiều cơ hội việc làm cho người bản xứ!

- Hoya! Hoya! - Công chúng hú lên như hóa dại.

Sau bài diễn văn, ông ta đi tham quan khu bảo tồn và thấy một đàn bò lớn. Từng lớn lên tại nông trại và hiểu biết chút ít về gia súc, chính trị gia tỏ vẻ quan tâm và đề nghị tù trưởng cho phép ông lại gần đàn bò để quan sát được rõ hơn.

- Được thôi ! - Tù trưởng đáp. 

- Nhưng cẩn thận, kẻo giẫm phải ... Hoya.

 

-st-