Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2019

Một chuyện chép ở bàn nhậu

“ Tay cầm bầu rượu nắm nem
  Mải vui quên hết lời em dặn dò ”


Một chuyện chép ở bàn nhậu
Bữa rượu hôm đó thật là đáng nhớ đối với tôi, và không chỉ riêng tôi mà còn với một vài anh em tâm huyết khác nữa , nó như ánh đuốc sáng soi giữa đêm trường u tối, như ngôi sao mai giữa sóng nước ngàn trùng …dẫn dắt chúng tôi đến với bến bờ của chân lý , đến với con đường Cách mệnh chân chính…nó đã làm cho rất nhiều số phận phải đổi thay. Hồi đó chúng tôi còn rất trẻ,có vài cậu còn chưa lập gia đình nên vốn liếng sống nhìn chung đều eo hẹp cả. Ngôi sao của bàn nhậu là một lão đồng chí đang toan về vườn , một cán bộ cách mệnh kiên trung .Ông là thủ trưởng của một đơn vị bên quân đội và đang trong thời gian chờ quyết định về nghỉ ngơi. Sau vài tuần dạo đầu, ông đã làm tất thẩy anh em đều thán phục khi tuyên bố một cái bổ đề rất khoa học về “ nhậu ”. Nó là lời giải đáp cho một câu hỏi rất lớn của nhân loại nói chung và của dân nhậu nói riêng - đó là :
“ Trong một cuộc rượu thì cái gì là quan trọng nhất ? - và điều quan trọng nhất lại không phải là cái loại rượu mà ta đang uống, cái món ăn mà ta đang xơi…mà chính là ta đang ngồi cùng với những ai ”.
Cả bàn rượu sôi nổi bàn tán … rồi ào ào tán thưởng …rồi tranh nhau để cụng ly với ông. Rượu đã ngà ngà….không gian ngột ngạt, mờ mịt vì khói thuốc và mùi thức ăn nồng nặc… những khuôn mặt ngầu đỏ…những chuyện Thị - Phi…những lời minh triết…những câu ranh ngôn của Tiền nhân… những thâm cung bí sử …cũng đã văng vung vãi khắp bàn…. và lão đồng chí đáng kính của chúng tôi, sau khi mút mát nốt phần còn lại của cái đã từng được gọi là chân gà…ánh mắt bừng lên đầy phấn khích…lại  tiếp tục chia sẻ một Thành ngữ cực kỳ vĩ đại…. bằng cái giọng nghẹn ngào xen lẫn những tiếng nấc cụt :
“…. Vài chục năm nữa… ý mà…. Khi mà mình trăm tuổi …ý mà… các cậu có soạn lời điếu cho mình… ý mà… thì đừng có mà viết mấy cái câu lăng nhăng theo kiểu truyền thống…  tỉ như … “ nào là… người cha mẫu mực …nào là …người chồng thuỷ chung…  làm ở dưới kia .. mình xấu hổ lắm…. các cậu phải viết như thế này này..” Ông đã sống một cuộc đời …. trọn nghĩa vợ chồng …vẹn tình bồ bịch… một lòng sắt son….một đời trung thành với lý tưởng…!
…. Bàn nhậu chợt lặng đi… không còn nghe thấy tiếng nhai tóp tép… tiếng ly cụng  nhau…tiếng lè nhè…. Rồi…và… tất cả cùng oà lên….tán thưởng… Rồi ly lại cụng chan chát …những cái đầu gật gù…những bờ vai rung rung….  tiếng bắt tay… tiếng vỗ vai bồm bộp …cùng với những lời tán thưởng  mãi không dứt.
Chúng tôi ra về trong tâm trạng lâng lâng…đâu đó giữa thinh không văng vẳng một tiếng gà cô lẻ … vừng đông đã mờ mờ hiện ra ở phía chân trời. Không ai bảo ai, nhưng tôi và mấy anh em tâm huyết đều cùng thầm hứa với ông, với lão đồng chí kiên trung của bàn nhậu chúng tôi … rằng … chúng tôi sẽ cố gắng phấn đấu hết mình … để tiếp nối truyền thống cách mệnh của ông…lý tưởng của ông …sự nghiệp vĩ đại của ông.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua… và…. rồi…nhiều cuộc đời …cũng đã rẽ sang hướng khác.

( Biên lại theo lời kể của Tran Ngan )
 
5.5.2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét