NHẶT LÁ BỒ ĐỀ
Tôi đi nhặt lá
Bồ Ðề,
Treo lên để
nhớ lối về của tâm.
Mỗi chiều nghe
tiếng chuông ngân,
Loang đi như
dẫn xa dần bến mê…
Chợt trong
tỉnh thức ê chề,
Thấy mình vẫn
đứng bên lề hiện sinh :
Có đài sen
trắng lung linh,
Lại không gì
cả, giật mình ngẩn ngơ...
Có không,
không có, hai bờ :
Bến không, bến
có, bến mơ kéo dài...
Nụ sen chín
cánh lạc loài,
Vương lên để
bước ra ngoài trần gian.
Bồ Ðề như
chiếc cầu ngang,
Bắt qua văn tự
bao hàng chữ “Như”:
Như không, như
có, như từ...[1]
Như lìa tâm
cảnh thì “như” mới tròn !
Tuệ Lạc
[1] “Ngữ từ” ở
đây ám chỉ từ ngữ, chữ nghĩa, lý thuyết… vốn là tục đế, ước định, tương đối,
chỉ dùng tạm như phương tiện, để chuyên chở một số ý nghĩ phàm tục, nhị biên,
trong một thời gian, hoàn cảnh nào đó. Con người chớ nên chấp cứng vào, vì chấp
sẽ trật nhiều hơn đúng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét