Hòn đá to, hòn đá nặng
Một người nhấc, nhấc không đặng
Hòn đá to, hòn đá nặng
Nhiều người nhấc, nhấc lên đặng
HỢP TÁC
Một
ngày nọ, đêm khuya thanh vắng, ổ khóa gọi chìa khóa dậy, rồi oán trách: “Tôi
mỗi ngày phải vất vả cực nhọc mà canh gác nhà cửa cho chủ nhân, vậy mà chủ nhân
chỉ thích cậu thôi, lúc nào cũng mang cậu theo bên mình, thật là ngưỡng mộ cậu
quá!”
Thế là
chìa khóa cũng bất mãn, nói: “Cậu mỗi ngày chỉ ngồi ở nhà chờ đợi, thật là an
nhàn thoải mái biết bao! Còn tôi hàng ngày phải đi theo chủ nhân, dầm mưa dãi
nắng, khổ sở biết chừng nào! Mình phải hâm mộ cậu thì đúng hơn”.
Một lần
kia, chiếc chìa khóa cũng muốn được sống những tháng ngày an nhàn, thế là liền
giấu bản thân mình vào chỗ khác. Người chủ sau khi trở về thì không thấy chìa
khóa đâu cả, trong lúc bực bội đã kêu thợ đến phá khóa, rồi tiện tay quăng luôn
ổ khóa vào đống rác.
Sau khi
vào nhà, chủ nhà đã tìm thấy chiếc chìa khóa, tức giận nói: “Ổ khóa cũng đã đập
bỏ rồi, bây giờ giữ chìa lại thì còn có ích gì nữa”. Nói xong, ông cũng tiện
tay quăng chiếc chìa khóa vào trong đống rác.
Ở trong
đống rác, ổ khóa và chìa khóa gặp nhau, bất giác tự cảm thán rằng: “Hôm nay,
chúng ta rơi vào tình cảnh này, đều là vì trong quá khứ, chúng ta không chịu nhìn
thấy giá trị và phó xuất của đối phương, mà chỉ biết đứng núi này trông núi nọ,
đôi bên chỉ biết so đo tính toán, đố kỵ, trách móc và ngờ vực lẫn nhau”.
-st-
* Sách giáo khoa thời bao cấp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét