" Sen tàn, Cúc lại nở hoa
Sầu dài, ngày ngắn Đông đà sang Xuân "
- Nguyễn Du -
Sầu dài, ngày ngắn Đông đà sang Xuân "
- Nguyễn Du -
CUỘC ĐỜI CỦA SEN
Thời gian như bay, sen bắt đầu già.
Sen thấy hồng nhan thay
sắc, da dẻ dần dần mất đi vẻ bóng mịn; sen cho là tài hoa không trở lại, cuộc
đời như bóng ngã về tây, cảm thấy bi ai sợ hãi. Lẽ nào cuộc sống kết thúc không
tiếng tăm, không hơi thở như thế này sao? Đâu là những vẻ vang ? Đâu là những
tiếng vỗ tay ?
Nó cầu cứu với Đấng tạo
hóa, Ngài nhìn nó dịu dàng nói:
- “Này con, đây là con đường mà
mỗi sinh mệnh phải đi qua”.
Sen vẫn phản kháng đến
cùng:
- “Nhưng không phải Ngài nói sinh
mệnh là vĩnh hằng sao?”
Đấng tạo hóa khẽ cười:
- “Huyền diệu của sinh mệnh là ở
đây: không có sống thì không có chết, không có chết thì không có sống”.
Trong mình thế lực đang tàn
tạ, ngã lòng, dung nhan đẹp đẽ sen đã bị tróc ra tàn rụng. Trong tuyệt vọng
vô cùng, sen đột nhiên phát hiện nhụy hoa nho nhỏ tự thành hình trong nó, hoa
sen bắt đầu hiểu rõ lời của Đấng tạo hóa: chỉ có đi qua sự chết, mới có thể trở
lại sự sống.
Sau khi cánh hoa cuối cùng
theo gió mà đi, sen đã hài lòng, nở một nụ cười mà tạ thế.
Đầu xuân năm nay, trong đầm
nước mọc lên vô số là hoa sen mới, mát mẻ không bẩn, tiếp tục đón nhận một mùa
phong tao.
Hạnh Lâm Tử
Nhân Tài biên dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét