Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016
Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016
Sát sinh ắt phải chịu nghèo hèn
" Không nên nhìn lỗi người
Người làm hay không làm
Nên nhìn lại chính mình
Có làm hay không làm. "
- Kinh Pháp Cú -
SÁT SINH ẮT PHẢI
CHỊU NGHÈO HÈN
“ Một thời, Phật
ở nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Độc. Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
- Các Thầy có
thấy người giết trâu do tạo nghiệp này mà sau được cỡi xe, ngựa, voi lớn chăng?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Thưa không, Thế
Tôn!
Thế Tôn bảo:
- Lành thay! Các
Tỳ-kheo! Ta cũng chẳng thấy, chẳng nghe người mổ giết hại trâu, rồi lại được
cỡi xe, ngựa, voi lớn. Sở dĩ như thế vì Ta cũng chẳng thấy người mổ trâu được
cỡi xe, ngựa, voi lớn, trọn không có lý này. Thế nào, Tỳ-kheo! Các Thầy có thấy
người giết dê, giết heo, người săn bắn nai, những người như thế tạo việc ác này
rồi được có tài sản, sau được cỡi xe, ngựa, voi lớn chăng?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Thưa không, Thế
Tôn!
Thế Tôn bảo:
- Lành thay! Các
Tỳ-kheo! Ta cũng chẳng thấy, chẳng nghe người giết dê, sát hại các sinh vật,
rồi được cỡi xe, ngựa, voi lớn, trọn không có lý này. Tỳ-kheo các Thầy! Nếu
thấy người giết trâu cỡi xe, ngựa, đây là phước đời trước chẳng phải phước đời
này, đều là việc làm cũ của đời trước đưa đến. Các Thầy nếu thấy người giết dê
được cỡi xe, ngựa, nên biết người này gieo trồng phước cũ ở đời trước. Vì sao
thế? Vì tâm sát chẳng trừ. Vì cớ sao? Nếu có người gần gũi người ác, ưa thích
sát sanh, gieo trồng tội địa ngục thì nếu trở lại làm người, thọ mạng sẽ rất
ngắn. Nếu lại có người ưa thích trộm cắp, gieo trồng tội địa ngục thì cũng như
người mổ trâu kia, mua rẻ bán đắt, dối gạt người đời, chẳng theo Chánh pháp.
Người giết trâu cũng lại như thế, do tâm sát nên gây tội lỗi này; chẳng được
cỡi xe, ngựa, voi lớn. Thế nên các Tỳ-kheo nên khởi tâm từ đối với tất cả chúng
sanh. Như thế, các Tỳ-kheo, nên học điều này.
Bấy giờ các
Tỳ-kheo nghe Phật dạy xong, hoan hỷ vâng làm "
- Kinh Tăng nhất A-hàm -
Một trong những
nguyên tắc đạo đức căn bản của người Phật tử là không làm tổn hại, không sát
hại chúng sinh. Các đoàn sinh Gia đình Phật tử, khi mới vào chùa đã thuộc lòng
câu “Em thương người và vật”. Chẳng những không giết hại, người Phật tử còn
nuôi dưỡng tâm từ, luôn thực hành phóng sinh cứu vật.
Nếu ai tạo nghiệp
sát sinh hại vật nhiều thì chắc chắn chịu quả báo thân thể đau yếu, nhiều bệnh
tật, thọ mạng ngắn ngủi, người và vật đều xa lánh vì luôn tỏa ra sát khí nguy
hiểm, lạnh lùng. Theo tuệ giác của Thế Tôn, người tạo nghiệp giết hại nhiều,
nhất là những người hành nghề săn bắn, đồ tể, hàng thịt thì không chỉ thiếu
phước về sức khỏe và trường thọ mà còn chịu thêm quả báo nghèo hèn, khốn khổ.
Quan sát cuộc
sống của những thợ săn, đồ tể, hàng thịt thì chúng ta sẽ thấy rất rõ những lời
Phật đã dạy ở trên. Do tạo nghiệp sát nặng nề nên theo thời gian thì sự nghiệp
của họ càng nhanh chóng tàn lụi, đau bệnh và tai nạn liên tục, gia đình đổ nát,
nói chung là tán gia bại sản. Nhưng chưa hết, không ít người trước khi chết còn
biểu hiện cận tử nghiệp nặng nề, giãy giụa, tru tréo, quằn quại, máu me đầm đìa,
hồn xiêu phách lạc như những con vật mà họ đã giết hại trước đây.
Trong pháp thoại
này, có một điểm đáng chú ý là, ngoài những người nặng nghiệp giết hại rồi chịu
nhân quả nhãn tiền, một vài người quả báo xảy đến hơi chậm, nên họ vẫn giàu
sang. Chính mắt thường của phàm tình chúng ta không thấu đáo điều này nên nghi
ngờ về nhân quả. Họ vẫn làm ác đấy nhưng có hề hấn gì đâu! Thậm chí có người
toan đổi nghề theo họ cho mau giàu. Thực chất thì những người ấy nhờ có phước
cũ dư tàn lại nên tuy làm ác mà vẫn an ổn, sung túc. Đến khi phước cũ cạn hết,
tội nghiệp mới trổ quả thì ngay lập tức đọa lạc.
Nhân quả là một
tiến trình rất phức tạp, có ba thời là hiện báo, sinh báo và hậu báo. Nên làm
ác mà giàu sang, theo Thế Tôn thì “trọn không có lý này”. Người đệ tử Phật, tin
sâu nhân quả, luôn nuôi dưỡng tâm từ, quyết không làm tổn hại chúng sinh để vun
bồi công đức, tăng phước tăng thọ.
Quảng Tánh
TIỂU KINH NGHIỆP
PHÂN BIỆT
( CÙLAKAMMAVIBHANGA SUTTA )
Như vầy tôi nghe.
Một thời, Thế Tôn ở Savatthi (Xá-vệ)
Jetavana (Kỳ-đà-lâm), tại tinh xá ông Anathapindika (Cấp Cô Độc).
Rồi thanh niên Subha Todeyyaputta đi đến
Thế Tôn; sau khi đến, nói lên với Thế Tôn những lời chào đón hỏi thăm; sau khi
nói lên những lời chào hỏi thăm thân hữu, liền ngồi xuống một bên. Ngồi xuống
một bên, thanh niên Subha Todeyyaputta bạch Thế Tôn:
Thưa Tôn giả
Gotama, do nhân gì, do duyên gì giữa loài Người với nhau, khi họ là loài Người,
lại thấy có người liệt, có người ưu?
Thưa Tôn giả
Gotama, chúng tôi thấy có người đoản thọ, có người trường thọ; chúng tôi thấy
có người nhiều bệnh, có người ít bệnh; chúng tôi thấy có người xấu sắc, có
người đẹp sắc; chúng tôi thấy có người quyền thế nhỏ, có người quyền thế lớn;
chúng tôi thấy có người tài sản nhỏ, có người tài sản lớn; chúng tôi thấy có
người thuộc gia đình hạ liệt, có người thuộc gia đình cao quý; chúng tôi thấy
có người trí tuệ yếu kém, có người có đầy đủ trí tuệ.
Thưa Tôn giả
Gotama, do nhân gì, do duyên gì, giữa loài Người với nhau, khi họ là loài
Người, lại thấy có người liệt, có người ưu?
-- Này Thanh
niên, các loài hữu tình là chủ nhân của nghiệp, là thừa tự của nghiệp. Nghiệp
là thai tạng, nghiệp là quyến thuộc, nghiệp là điểm tựa, nghiệp phân chia các
loài hữu tình; nghĩa là có liệt, có ưu.
Tôi không hiểu
nghĩa một cách rộng rãi điều mà Tôn giả Gotama nói một cách vắn tắt, không có
giải nghĩa rộng rãi. Lành thay, nếu Tôn giả Gotama thuyết pháp cho tôi để tôi
có thể hiểu nghĩa một cách rộng rãi điều mà Tôn giả Gotama nói một cách vắn
tắt, không có giải nghĩa rộng rãi.
-- Vậy này Thanh niên, hãy nghe và suy
nghiệm kỹ, Ta sẽ nói.
Thưa vâng, Tôn giả.
Thanh niên Subha Todeyyaputta vâng đáp Thế
Tôn. Thế Tôn nói như sau:
-- Ở đây, này
Thanh niên, có người đàn bà hay người đàn ông, sát sanh, tàn nhẫn, tay lấm máu,
tâm chuyên sát hại đả thương, tâm không từ bi đối với các loại chúng sanh. Do
nghiệp ấy, thành đạt như vậy, thành tựu như vậy, sau khi thân hoại mạng chung,
bị sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục. Nếu sau khi thân hoại mạng chung,
người ấy không sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục, nếu được đi đến loài
Người, chỗ nào người ấy sanh ra, người ấy phải đoản mạng. Con đường ấy đưa đến
đoản mạng, này Thanh niên, tức là sát sanh, tàn nhẫn, tay lấm máu, tâm chuyên
sát hại đả thương, tâm không từ bi đối với các loài hữu tình.
Nhưng ở đây, này Thanh niên, có người đàn
bà hay đàn ông, từ bỏ sát sanh, tránh xa sát sanh, bỏ trượng, bỏ kiếm, biết tàm
quý, có lòng từ, sống thương xót đến hạnh phúc tất cả chúng sanh và loài hữu
tình. Do nghiệp ấy, thành đạt như vậy, thành tựu như vậy, sau khi thân hoại
mạng chung, người ấy được sanh vào thiện thú, Thiên giới, ở đời. Nếu sau khi
thân hoại mạng chung, người ấy không sanh vào thiện thú, Thiên giới, ở đời, nếu
người ấy đi đến loài Người, chỗ nào người ấy sanh ra, người ấy được trường thọ.
Con đường ấy đưa đến trường thọ, này Thanh niên, tức là từ bỏ sát sanh, tránh
xa sát sanh, bỏ trượng, bỏ kiếm, biết tàm quý, có lòng từ, sống thương xót đến
hạnh phúc tất cả chúng sanh và loài hữu tình.
Ở đây, này Thanh niên, có người đàn bà hay
người đàn ông, tánh hay não hại các loài hữu tình, với tay, hay với cục đất,
hay với cây gậy, hay với cây đao. Do nghiệp ấy, thành đạt như vậy, thành tựu
như vậy, sau khi thân hoại mạng chung, người ấy sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa
xứ, địa ngục. Nếu sau khi thân hoại mạng chung, người ấy không sanh vào cõi dữ,
ác thú, đọa xứ, địa ngục, nếu người ấy đi đến loài Người, chỗ nào người ấy sanh
ra, người ấy phải bị nhiều bệnh hoạn. Con đường ấy đưa đến nhiều bệnh hoạn, này
Thanh niên, tức là tánh hay não hại các loài hữu tình với tay, hay với cục đất,
hay với cây gậy, hay với cây đao.
Nhưng ở đây, này Thanh niên, có người đàn
bà hay người đàn ông, tánh không hay não hại các loài hữu tình, với tay, hay
với cục đất, hay với cây gậy, hay với cây đao. Do nghiệp ấy thành đạt như vậy..
thiện thú... người ấy được ít bệnh hoạn. Con đường ấy đưa đến ít bệnh hoạn...
tánh không não hại... hay với cây đao.
Ở đây, này Thanh
niên, có người đàn bà hay người đàn ông, phẫn nộ, nhiều phật ý, bị nói đến một
chút thời bất bình, phẫn nộ, sân hận, chống đối, và tỏ lộ phẫn nộ, sân hận, bất
mãn. Do nghiệp ấy, thành đạt như vậy... cõi dữ... xấu sắc. Con đường ấy đưa đến
xấu sắc, này Thanh niên, tức là phẫn nộ... bất mãn.
Ở đây, này Thanh
niên, có người đàn bà hay người đàn ông, không phẫn nộ, không nhiều phật ý, dầu
cho bị nói đến nhiều, cũng không bất bình, phẫn nộ, sân hận, chống đối, và
không tỏ lộ phẫn nộ, sân hận, bất mãn. Do nghiệp ấy, thành đạt như vậy....
thiện thú... đẹp sắc (pasadika: hoan hỷ) Con đường ấy đưa đến đẹp sắc, này
Thanh niên, tức là không phẫn nộ... không bất mãn.
Ở đây, này Thanh
niên, có người đàn bà hay người đàn ông, tật đố, đối với người khác được quyền
lợi, được tôn trọng, cung kính, tôn sùng, đảnh lễ, cúng dường, sanh tật đố,
sanh tâm, ôm ấp tâm tật đố. Do nghiệp ấy, thành đạt như vậy... ác thú... quyền
thế nhỏ. Con đường ấy đưa đến quyền thế nhỏ, này thanh niên, tức là tật đố...
ôm ấp tâm tật đố.
Nhưng ở đây, này
Thanh niên, có người đàn bà hay người đàn ông, không có tật đố, đối với những
người khác được quyền lợi, được tôn trọng, cung kính, tôn sùng, đảnh lễ, cúng
dường, không sanh tật đố, không sanh tâm, không ôm ấp tâm tật đố. Do nghiệp
ấy... thiện thú... quyền thế lớn. Con đường ấy đưa đến quyền thế lớn, này Thanh
niên, tức là không tật đố... không ôm ấp tật đố.
Ở đây, này Thanh
niên, có người đàn bà hay người đàn ông, không bố thí cho Sa-môn hay Bà-la-môn,
đồ ăn uống, y phục, xe cộ, vòng hoa, hương liệu, phấn sáp, ngọa cụ, nhà cửa,
đèn đuốc. Do nghiệp ấy.. đọa xứ... tài sản nhỏ. Con đường đưa đến tài sản nhỏ.
ngọa cụ, nhà cửa, đèn đuốc.
Nhưng ở đây, này
Thanh niên, có người đàn bà hay người đàn ông có bố thí cho Sa-môn hay cho
Bà-la-môn các đồ ăn uống... ngọa cụ, nhà cửa, đèn đuốc. Do nghiệp ấy... thiện
thú... nhiều tài sản. Con đường đưa đến nhiều tài sản nhỏ... ngọa cụ, nhà cửa,
đèn đuốc.
Ở đây, này Thanh
niên, có người đàn bà hay người đàn ông ngạo nghễ, kiêu mạn, không đảnh lễ
những người đáng đảnh lễ, không đứng dậy đối với người đáng đứng dậy, không mời
ngồi những người đáng mời ngồi, không nhường chỗ đi cho những người đáng được
nhường chỗ đi, không tôn trọng những người đáng tôn trọng, không cung kính những
người đáng cung kính, không cúng dường những người đáng cúng dường. Do nghiệp
ấy... đọa xứ... thuộc gia đình hạ liệt. Con đường đưa đến gia đình hạ liệt..
không cúng dường những người đáng cúng dường.
Nhưng ở đây, này Thanh niên, có người đàn
bà hay người đàn ông, không có ngạo nghễ quá mạn, đảnh lễ những người đáng đảnh
lễ... cúng dường những người đáng cúng dường. Do nghiệp ấy... thiện thú... vào
gia đình cao quý. Con đường đưa đến gia đình cao quý... cúng dường những người
đáng cúng dường.
Ở đây, này Thanh niên, có người đàn bà hay
người đàn ông, sau khi đi đến Sa-môn hay Bà-la-môn, không hỏi: "Thưa Tôn
giả, thế nào là thiện? Thế nào là bất thiện? Thế nào là phạm tội? Thế nào là
không phạm tội? Thế nào là cần phải thực hành? Thế nào là không cần phải thực
hành? Tôi đã làm gì để phải không lợi ích và đau khổ lâu dài? Hay tôi đã làm gì
để được lợi ích và an lạc lâu dài? Do nghiệp ấy... đọa xứ... trí tuệ yếu kém.
Con đường đưa đến trí tuệ yếu kém... lợi ích, hạnh phúc lâu dài?"
Nhưng ở đây, này Thanh niên, có người đàn
bà hay người đàn ông, sau khi đến Sa-môn hay Bà-la-môn, có hỏi: "Thưa Tôn
giả, thế nào là thiện? Thế nào là bất thiện... lợi ích, an lạc lâu dài? Do
nghiệp ấy... thiện thú... đầy đủ trí tuệ. Con đường đưa đến đầy đủ trí tuệ...
lợi ích, an lạc lâu dài?".
Ở đây, này Thanh niên, con đường đưa đến
đoản thọ, dẫn đến đoản thọ, con đường đưa đến trường thọ, dẫn đến trường thọ;
con đường đưa đến nhiều bệnh, dẫn đến nhiều bệnh; con đường đưa đến ít bệnh,
dẫn đến ít bệnh; con đường đưa đến xấu sắc, dẫn đến xấu sắc; con đường đưa đến
đẹp sắc, dẫn đến đẹp sắc; con đường đưa đến quyền thế nhỏ, dẫn đến quyền thế
nhỏ; con đường đưa đến quyền thế lớn dẫn đến quyền thế lớn; con đường đưa đến
tài sản nhỏ, dẫn đến tài sản nhỏ; con đường đưa đến tài sản lớn, dẫn đến tài
sản lớn; con đường đưa đến gia đình hạ liệt, dẫn đến gia đình hạ liệt; con
đường đưa đến gia đình cao quý, dẫn đến gia đình cao quý, con đường đưa đến trí
tuệ yếu kém, dẫn đến trí tuệ yếu kém; con đường đưa đến đầy đủ trí tuệ, dẫn đến
trí tuệ đầy đủ.
Này Thanh niên, các loài hữu tình là chủ
nhân của nghiệp, là thừa tự của nghiệp. Nghiệp là thai tạng, nghiệp là quyến
thuộc, nghiệp là điểm tựa, nghiệp phân chia các loài hữu tình; nghĩa là có
liệt, có ưu.
Khi nghe nói vậy,
thanh niên Subha Todeyyaputta nói với Thế Tôn:
Thật vi diệu thay, thưa Tôn giả Gotama!
Thật vi diệu thay, thưa Tôn giả Gotama! Như người dựng đứng lại những gì bị
quăng ngã xuống, phơi bày những gì bị che kín, chỉ đường cho những người bị lạc
hướng, đem đèn sáng vào trong bóng tối để những ai có mắt có thể thấy sắc; cũng
vậy, Chánh pháp đã được Tôn giả Gotama dùng nhiều phương tiện trình bày giải
thích. Con xin quy y Tôn giả Gotama, quy y Pháp và chúng Tỷ-kheo Tăng. Mong Tôn
giả Gotama nhận con làm đệ tử, từ nay cho đến mạng chung, con trọn đời quy
ngưỡng.
Hòa thượng Thích Minh Châu dịch Việt
Trung bộ Kinh ( Majjhima Nikàya )
Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016
Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016
Bài học sau cùng
Một nhà hiền triết dẫn một toán
học trò của mình đi ngao du khắp chốn trên đời. Trong vòng 10 năm trời thầy trò
họ theo nhau đi hầu hết các nước, gặp gỡ hầu như tất cả những người có học vấn.
Lúc này, thầy trò họ đã trở về, người nào người nấy kinh luân đầy một bụng,
kinh nghiệm đầy mình.
Trước khi vào thành, nhà hiền triết ngồi nghỉ trên một bãi cỏ ở ngoại thành,
nói với học trò của mình: "Mười năm ngao du, các con đều đã trở thành kẻ
sĩ học rộng hiểu nhiều, lúc này đây, sự học sắp kết thúc ta sẽ giảng cho các
con bài học sau cùng".Các học trò kéo đến ngồi vây quanh nhà hiền triết. Một lát sau, nhà hiền triết hỏi: "Hiện chúng ta đang ngồi ở đâu?"
Các học trò đồng thanh trả lời rằng đang ngồi trên bãi cỏ hoang ở bên ngoài thành.
Nhà hiền triết lại hỏi: "Trên bãi cỏ hoang này có cây gì mọc lên?" Học trò đồng thanh đáp, trên bãi hoang mọc toàn cỏ dại ạ!
Nhà hiền triết nói: "Đúng! Trên bãi cỏ hoang này mọc toàn cỏ dại. Bây giờ ta muốn biết bằng cách gì để trừ hết thứ cỏ dại này đi?"
Các học trò nhìn nhau hết sức ngạc nhiên, họ thực sự không ngờ rằng, nhà hiền triết xưa nay vốn chỉ đi sâu nghiên cứu những điều huyền bí của cuộc sống, vậy mà trong bài học sau cùng này lại hỏi một vấn đề giản đơn như thế.
Một người trong toán học trò lên tiếng trước: "Dạ thưa thầy, chỉ cần có một cái xẻng thôi là xong hết ạ!"
Nhà hiền triết khe khẽ gật đầu.
Một người học trò khác như phát hiện ra điều gì mới, nói tiếp: "Dạ thưa thầy, đốt lửa để diệt cỏ cũng là một cách rất hay đấy ạ!"
Nhà hiền triết im lặng mỉm cười, ra hiệu gọi một người khác.
Người học trò thứ ba nó: "Thưa thầy, rắc vôi lên cũng có thể diệt được hết tất cả các giống cỏ đấy ạ!".
Tiếp ngay sau đó là người học trò thứ tư anh ta nói: “Diệt cỏ phải trừ tận gốc, chỉ cần nhổ được rễ lớn là xong hết!”.
Các học trò đã lần lượt nói hết suy nghĩ của mình, nhà hiền triết đứng dậy, nói: "Bài học hôm nay đến đây là hết, các con hãy về đi, rồi theo cách mình nghĩ, mỗi người hãy diệt cỏ ở một mảnh đất trên bãi hoang này. Nếu không diệt được cỏ, một năm sau quay lại đây ta nói chuyện sau".
Một năm sau, mọi người quay trở lại, có điều khác là bãi cỏ năm trước không còn đầy cỏ dại nữa, mà đã trở thành cánh đồng ngô lúa xanh tươi. Toán học trò lại ngồi quây quần gần ruộng lúa, chờ nhà hiền triết tới nhưng chờ mãi vẫn không thấy ông tới.
Những người học trò của ông sau đó đã tập hợp và chỉnh lý lại những tài liệu, luận thuyết mà ông đang viết dở , thấy ở một chương cuối, ông đã tự ghi thêm vào một câu: "Muốn diệt hết cỏ dại ở bãi hoang, chỉ có một cách hay nhất, đó là hãy trồng cấy mùa màng lên đấy. Cũng như vậy, muốn để tâm hồn không phải buồn lo tản mạn, thì cách duy nhất là hãy chiếm cứ nó bằng những đức tính tốt".
-st-
* Siêm Riệp, CampuchiaThứ Ba, 20 tháng 12, 2016
Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016
Càng vội càng chậm
Có chàng trai nọ
lên núi tìm vị kiếm sĩ lừng danh để học kiếm thuật. Anh ta hỏi vị sư phụ:
- Thưa thầy, nếu con luyện tập chuyên cần thì phải bao lâu mới thành kiếm sư?
- Có lẽ 10 năm.
- Cha con đã già rồi và con phải chăm sóc ông. Nếu con luyện tập chuyên cần hơn nữa thì mất bao lâu?
Lặng yên suy tư một lúc, vị sư phụ đáp:
- Trường hợp này có lẽ phải 30 năm.
Chàng ta không giấu được vẻ nôn nóng và ngạc nhiên hỏi ?
- Trước thầy bảo 10 năm, bây giờ 30 năm. Con sẽ vượt qua mọi trở lực để nắm vững kiếm thuật với thời gian ngắn nhất.
- Thế thì anh cần phải ở lại đây 70 năm – Vị sư phụ mỉm cười.
- Có lẽ 10 năm.
- Cha con đã già rồi và con phải chăm sóc ông. Nếu con luyện tập chuyên cần hơn nữa thì mất bao lâu?
Lặng yên suy tư một lúc, vị sư phụ đáp:
- Trường hợp này có lẽ phải 30 năm.
Chàng ta không giấu được vẻ nôn nóng và ngạc nhiên hỏi ?
- Trước thầy bảo 10 năm, bây giờ 30 năm. Con sẽ vượt qua mọi trở lực để nắm vững kiếm thuật với thời gian ngắn nhất.
- Thế thì anh cần phải ở lại đây 70 năm – Vị sư phụ mỉm cười.
-st-
Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016
Nhường ba thước
Vạn lý trường thành kim do tại…
Vào
triều đại nhà Thanh những năm vua Khang Hy tại vị, có một vị đại học sĩ ( một chức quan cao cấp thời bấy giờ ) tên
là Trương Anh rất công minh và hiểu biết. Một ngày nọ, Trương Anh nhận được lá thư ở
quê nhà gửi đến. Trong thư kể rằng gia đình hiện đang vì ba thước đất làm tường
mà phát sinh tranh chấp với gia đình hàng xóm. Sự việc kéo dài trong thời gian
lâu mà vẫn chưa giải quyết được nên muốn ông sử dụng chức quyền của mình để
giải quyết mối tranh chấp này. Nếu thắng được vụ này thì …
Vừa đọc đến đó,
Trương Anh đã phá lên cười thản nhiên rồi dùng bút viết một phong thư gửi về
quê nhà. Trong bức thư, ông ghi hai câu thơ:
“Thiên lý tu thư chích vi tường, nhượng tha tam xích
hựu hà phương?
Vạn lý trường thành kim do tại, bất kiến đương niên
Tần Thủy Hoàng.”
(Tạm dịch nghĩa:
Từ ngàn dặm gửi thư về chỉ vì một bức tường, nhường họ ba thước có sao đâu? Vạn
Lý Trường Thành còn ở đó mà Tần Thủy Hoàng nay đâu còn.)
Người nhà sau khi
tiếp nhận lá thư, hiểu được ý mà ông muốn nhắn nhủ nên đã chủ động nhường cho
hàng xóm ba thước đất. Không ngờ, người hàng xóm thấy vậy cũng chủ động nhường
ra ba thước đất. Cuối cùng hai bên gia đình đều xây tường lùi vào ba thước và
ngõ hẻm đó rộng thành sáu thước.
- st -
* “Nhường đường đi cho người thì con
đường của mình mới rộng rãi!” Câu chuyện “biến chiến tranh thành tơ lụa”
này đã được lưu truyền cho đến ngày nay.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)