Gã đang giữ chức vụ trưởng phòng kinh
doanh trong một công ty lớn. Gã tuy tài năng nhưng lại rất hống hách, hay xem
thường những nhân viên dưới quyền mình. Vì vậy mà những điều tiếng thị phi đã
cất lên đâu đó, người ta ngấm ngầm ghét cay ghét đắng gã, chỉ chực chờ cơ hội
mà trả thù cho bõ cơn tức.
Còn nhớ khi đó, phòng Gã vừa mới nhận
thêm một cậu nhân viên mới. Cậu này tốt nghiệp đại học loại giỏi hẳn hoi, thế
nên,Gã cảm thấy có đôi chút áp lực, sợ cậu ta rồi sẽ lấn lướt mình, nên gã đã
tìm mọi cách mà trù dập cậu ta, sai sử cậu ta làm những việc lặt vặt mà không
cho làm những việc trọng yếu như lập kế hoạch kinh doanh, tìm hiểu thị trường
sản phẩm… Do vậy mà cậu nhân viên đó đã ôm lòng thù hận , thi thoảng gã bắt gặp
cậu ta liếc mắt nhìn mình chăm chăm trông thật đáng sợ.
Những tưởng mọi việc cứ ngang trái như
vậy mà trôi qua, nhưng rồi chuyện chẳng lành thay đã xảy đến với Gã . Mẹ Gã mất
vì một cơn tai biến mạch máu não, sự ra đi một cách đột ngột này đã khiến cho
gã vô cùng đau khổ, khiến cho gã không còn tâm trí để làm việc. Và rồi gã
đã gặp phải sai lầm khi thiết lập một bản kế hoạch kinh doanh, sản phẩm
không được bán ở thị trường thích hợp, doanh số nhanh chóng sụt giảm, và
kết quả là gã đã bị cách chức trưởng phòng.
Buồn bã, và chán nản ... gã đã tìm đến
với cảnh chùa, những mong sẽ cảm được bầu không khí thanh bình, và yên ả nơi
cửa Phật để lòng vơi giảm đi bao muộn phiền. Và thật lành thay, ngày hôm
ấy, gã đã có duyên may được nghe sư thầy trụ trì thuyết giảng một bài Phật Pháp
thật hữu ích. Gã đã biết đến lẽ vô thường của cuộc đời,... rằng thì mọi sự vật,
hiện tượng trong thế giới đều phải trải qua quá trình sinh trụ dị diệt, mọi đời
sống hữu tình không thể vượt thoát khỏi vòng sinh lão bệnh tử. Gã còn được khai
mở ánh nhìn, ...nhìn mọi sự vật, hiện tượng chỉ là huyễn hóa, duyên hợp giả
tạm. Nhờ vậy mà gã đã cảm thấy cõi lòng mình bình an hơn, không còn chấp vào cái
gọi là tôi, của tôi nữa, gã đã dần dần buông xả được những tham sân si trong
tâm tư mình.
Với tâm thái nhẹ nhỏm như thế, gã
đã phấn chấn mà quay trở lại với công việc. Dù rằng giờ đây chỉ còn là
một nhân viên bình thường ... Dù rằng giờ đây gã phải chịu sự quản lý của
chính cái người mà gã đã từng trù dập ngày nào, cậu nhân viên tốt
nghiệp loại giỏi ngày xưa, vâng, chính là cậu ta, .... nhờ đưa ra được giải
pháp hóa giải bản kế hoạch kinh doanh không thành công của chính gã ... kịp
thời đưa ra được cách thức cứu vãn doanh số bán hàng mà đã được cất nhắc lên
chức phó phòng kinh doanh. Thế là, cậu ta với quyền lực trong tay, với sự thù
hận năm nào đã tìm mọi cách mà trù dập lại gã .
Mọi người trong phòng khi ấy lại nhìn gã
với ánh mắt đầy ái ngại, nhưng làm sao biết được trong lòng gã đang nghĩ gì.
... Chỉ thấy gã bình thản với nụ cười mà đón nhận tất cả những gì xảy đến với
mình, không một lời ca thán, hay oán trách, bởi nhờ học Phật mà gã đã biết đến
lẽ nhân - quả, và cái hiện tại khốn khổ này chỉ là cái quả , cái nghiệp xấu mà
gã đang phải trả do những hạt giống tồi tệ mà không ai khác ngoài chính gã đã
từng gây ra trong quá khứ . Luật nhân quả vốn công bằng dù cuộc sống lại thường
không như vậy.... Đã biết ... không thể nào trốn được, chi bằng hãy bình thản
mà đối diện... Đã biết nhân quả là vậy, chi bằng hãy cố mà tu sửa bản thân
mình
-st-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét