Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015
Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015
Trả nghiệp
Gã đang giữ chức vụ trưởng phòng kinh
doanh trong một công ty lớn. Gã tuy tài năng nhưng lại rất hống hách, hay xem
thường những nhân viên dưới quyền mình. Vì vậy mà những điều tiếng thị phi đã
cất lên đâu đó, người ta ngấm ngầm ghét cay ghét đắng gã, chỉ chực chờ cơ hội
mà trả thù cho bõ cơn tức.
Còn nhớ khi đó, phòng Gã vừa mới nhận
thêm một cậu nhân viên mới. Cậu này tốt nghiệp đại học loại giỏi hẳn hoi, thế
nên,Gã cảm thấy có đôi chút áp lực, sợ cậu ta rồi sẽ lấn lướt mình, nên gã đã
tìm mọi cách mà trù dập cậu ta, sai sử cậu ta làm những việc lặt vặt mà không
cho làm những việc trọng yếu như lập kế hoạch kinh doanh, tìm hiểu thị trường
sản phẩm… Do vậy mà cậu nhân viên đó đã ôm lòng thù hận , thi thoảng gã bắt gặp
cậu ta liếc mắt nhìn mình chăm chăm trông thật đáng sợ.
Những tưởng mọi việc cứ ngang trái như
vậy mà trôi qua, nhưng rồi chuyện chẳng lành thay đã xảy đến với Gã . Mẹ Gã mất
vì một cơn tai biến mạch máu não, sự ra đi một cách đột ngột này đã khiến cho
gã vô cùng đau khổ, khiến cho gã không còn tâm trí để làm việc. Và rồi gã
đã gặp phải sai lầm khi thiết lập một bản kế hoạch kinh doanh, sản phẩm
không được bán ở thị trường thích hợp, doanh số nhanh chóng sụt giảm, và
kết quả là gã đã bị cách chức trưởng phòng.
Buồn bã, và chán nản ... gã đã tìm đến
với cảnh chùa, những mong sẽ cảm được bầu không khí thanh bình, và yên ả nơi
cửa Phật để lòng vơi giảm đi bao muộn phiền. Và thật lành thay, ngày hôm
ấy, gã đã có duyên may được nghe sư thầy trụ trì thuyết giảng một bài Phật Pháp
thật hữu ích. Gã đã biết đến lẽ vô thường của cuộc đời,... rằng thì mọi sự vật,
hiện tượng trong thế giới đều phải trải qua quá trình sinh trụ dị diệt, mọi đời
sống hữu tình không thể vượt thoát khỏi vòng sinh lão bệnh tử. Gã còn được khai
mở ánh nhìn, ...nhìn mọi sự vật, hiện tượng chỉ là huyễn hóa, duyên hợp giả
tạm. Nhờ vậy mà gã đã cảm thấy cõi lòng mình bình an hơn, không còn chấp vào cái
gọi là tôi, của tôi nữa, gã đã dần dần buông xả được những tham sân si trong
tâm tư mình.
Với tâm thái nhẹ nhỏm như thế, gã
đã phấn chấn mà quay trở lại với công việc. Dù rằng giờ đây chỉ còn là
một nhân viên bình thường ... Dù rằng giờ đây gã phải chịu sự quản lý của
chính cái người mà gã đã từng trù dập ngày nào, cậu nhân viên tốt
nghiệp loại giỏi ngày xưa, vâng, chính là cậu ta, .... nhờ đưa ra được giải
pháp hóa giải bản kế hoạch kinh doanh không thành công của chính gã ... kịp
thời đưa ra được cách thức cứu vãn doanh số bán hàng mà đã được cất nhắc lên
chức phó phòng kinh doanh. Thế là, cậu ta với quyền lực trong tay, với sự thù
hận năm nào đã tìm mọi cách mà trù dập lại gã .
Mọi người trong phòng khi ấy lại nhìn gã
với ánh mắt đầy ái ngại, nhưng làm sao biết được trong lòng gã đang nghĩ gì.
... Chỉ thấy gã bình thản với nụ cười mà đón nhận tất cả những gì xảy đến với
mình, không một lời ca thán, hay oán trách, bởi nhờ học Phật mà gã đã biết đến
lẽ nhân - quả, và cái hiện tại khốn khổ này chỉ là cái quả , cái nghiệp xấu mà
gã đang phải trả do những hạt giống tồi tệ mà không ai khác ngoài chính gã đã
từng gây ra trong quá khứ . Luật nhân quả vốn công bằng dù cuộc sống lại thường
không như vậy.... Đã biết ... không thể nào trốn được, chi bằng hãy bình thản
mà đối diện... Đã biết nhân quả là vậy, chi bằng hãy cố mà tu sửa bản thân
mình
-st-
Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015
Im lặng đêm Hà Nội
Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn
trong căn phòng nhỏ bé
đêm cuối thu trăng nhạt
sương mù .
Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya
không gian dạ hương sâu thẳm
vài tiếng khắc khoải vọng về .
Chỉ còn mênh mông gương hồ
hiu hắt soi
những cây bàng lá đỏ
từng cột đèn góc phố
chơ vơ nhìn nhau .
Chỉ còn hơi ấm mối tình đầu
anh đi có đôi lần nhìn lại .
Chỉ còn em
im lặng đến tê người
Phạm Thị Ngọc Liên
Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015
Làm Thầy
Khỗng Tử có học trò tên Mỗ, người nước Đằng. Mỗ học vào loại trung
bình, song luôn luôn tự cho mình là giỏi nhất. Học được vài năm, Mỗ xin về nước
vì tưởng rằng đã học hết đạo của thầy. Tử Cống thấy vậy hỏi:
- Người ấy về nước rồi làm quan có sao không?
Khổng Tử rung đùi đáp:
- Không sao.
Lại hỏi tiếp:
- Làm tướng có được không?
Khổng Tử vuốt râu đáp:
- Được.
Lại hỏi tiếp:
- Thế nhỡ về làm giặc?
Khổng Tử vừa ngáp vừa trả lời:
- Cũng không hại gì.
Bấy giờ Tử Cống mới yên tâm mà thủng thẳng:
- Nghe nói Mỗ xin về nước chỉ để làm thầy!
Khổng Tử vừa nghe câu đó bỗng giật bắn mình. Thế là chân không kịp
xỏ giày, áo không kịp cài khuy, vội vàng lao ra cổng chạy hớt hơ hớt hải. Học
trò đuổi theo hỏi: “thầy chạy đi đâu?”. Khổng Tử vừa chạy vừa đáp:
- Sang ngay nước Đằng.
Học trò lại hỏi: “sang nước Đằng làm gì?”. Khổng Tử vẫn vừa chạy
vừa trả lời:
- Sang ngăn không cho tên Mỗ làm thầy. Hắn có làm quan thì cùng
lắm chỉ hại đến một ấp. Làm tướng cũng chỉ hại đến một thành. Thậm chí có làm
giặc cũng chưa chắc đã hại nổi ai. Nhưng nếu hắn làm thầy thì sẽ hại đến muôn
đời. Ngay cả ta cũng khó mà tránh khỏi liên luỵ...
-st-
*“Kế sách cho một năm, lấy việc trồng lúa làm đầu. Kế sách cho mười năm, lấy việc trồng cây làm đầu. Kế sách cho trọn đời, lấy việc trồng người làm đầu. Lúa, trồng một gặt một. Cây, trồng một hái mười. Người, trồng một gặt trăm” - nguyên văn trong sách Quản tử phiên âm là: “Nhất niên chi kế mạc như thụ cốc. Thập niên chi kế mạc như thụ mộc. Chung thân chi kế mạc như thụ nhân. Nhất thu nhất hoạch giả, cốc dã. Nhất thu thập hoạch giả, mộc dã. Nhất thu bách hoạch giả, nhân dã”. Đây là kế sách của Quản Trọng - nhà chính trị và nhà tư tưởng lớn của Trung Quốc, Tướng quốc nước Tề, giúp vua Hoàn Công, làm nên Bá nghiệp.
*“Kế sách cho một năm, lấy việc trồng lúa làm đầu. Kế sách cho mười năm, lấy việc trồng cây làm đầu. Kế sách cho trọn đời, lấy việc trồng người làm đầu. Lúa, trồng một gặt một. Cây, trồng một hái mười. Người, trồng một gặt trăm” - nguyên văn trong sách Quản tử phiên âm là: “Nhất niên chi kế mạc như thụ cốc. Thập niên chi kế mạc như thụ mộc. Chung thân chi kế mạc như thụ nhân. Nhất thu nhất hoạch giả, cốc dã. Nhất thu thập hoạch giả, mộc dã. Nhất thu bách hoạch giả, nhân dã”. Đây là kế sách của Quản Trọng - nhà chính trị và nhà tư tưởng lớn của Trung Quốc, Tướng quốc nước Tề, giúp vua Hoàn Công, làm nên Bá nghiệp.
Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015
Chú tiểu và vị Lạt Ma
Có một chú tiểu
rất thông minh đến gặp một vị Lạt ma và nói rằng:
– Trời ơi Ngài
nổi tiếng lắm, đi đâu con cũng nghe danh ngài.
Được khen vị Lạt
ma liền hướng vô bên trong và kêu:
– Này thị giả,
hãy mang kẹo ra cho chú tiểu.
Chú tiểu nói
tiếp:
– Ngài làm như
vậy, sao mà giống như Phật dạy quá!
Vị Lạt ma lại
gọi:
– Thị giả, mang
thức ăn ngon ra cho chú tiểu.
Chú tiểu khôn
ngoan đó lại nói tiếp:
– Chính Ngài là
Đức Phật tại thế.
Vị Lạt ma lại
gọi vào trong:
– Hãy mang thêm 3 đồng tiền vàng cho chú.
Chú tiểu nghĩ rằng như vậy là đủ rồi và đứng chờ
nhận quà.
Chờ mãi mà không thấy ai ra,chú hỏi vị Lạt ma sao
thị giả của Ngài chưa đem kẹo, thức ăn và vàng ra.
Vị Lạt ma nói:
– Tại sao ta phải cho con kẹo, thức ăn, vàng thật
chớ ? Con chỉ cho ta những lời nói trống rỗng. Ta cũng cho lại con những lời nói
trống rỗng.
- st -
Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015
Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015
Có hạnh phúc nào giá rẻ không em
Túp nều ní tưởng của anh và của … em
Chợ
Có món ngon nào giá rẻ không em?
Gạo trắng rau tươi cá bơi tôm nhảy
Người xưa bảo tiền nào của ấy
Cái lẽ đời giản dị thế thôi ư?
Có đam mê nào giá rẻ không em?
Lời tâm huyết trích ra từ máu đỏ
Câu thơ thật đổi lấy đồng tiền giả
Vã mồ hôi sôi nước mắt thắt lòng
Có yêu đương nào giá rẻ không em?
Ân ái đi qua nợ đời rơi vãi lại
Còng lưng gánh tiếng cười con cái
Thăm thẳm mai, lởm chởm nhọc nhằn
Mẹ trót ru ta câu sấm mệnh con cò
Thôi đừng trách cành tre sao mềm thế
Đừng tưởng loanh quanh mọi người sống dễ
Có hạnh phúc nào giá rẻ không em?
Nguyễn Duy
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)