" Đức là gốc của con người.
Nếu anh sửa mình được thì dù nghèo cũng không khổ
Giầu mà gốc không còn, Đức hết, anh khổ cũng là tại anh "
- Cụ Trưởng Cần -
Nhà văn hóa tâm linh Nguyễn Đức Cần lúc sống là một nhân vật được người
đời xem là kỳ lạ. Ông có khả năng chữa bệnh không dùng thuốc. Bí ẩn là thế,
nhưng đó không phải là cách chữa bệnh mê tín mà có hàng ngàn người đã xem ông
là vị ân nhân vì chữa khỏi bệnh cho họ. Và hơn 30 năm sau, những điều kỳ lạ về
ông vẫn thu hút nhiều nghiên cứu xoay quanh ngôi mộ của ông.
Chữa bệnh như... phù thủy
Nguyễn Đức Cần là cái tên quá
nổi tiếng trong những năm thập kỷ 70, 80 thế kỷ trước. Ông không chỉ là một vị
lương y chữa bệnh tài tình, thương người nghèo mà còn là một nhân vật gây chú ý
trong giới nghiên cứu lĩnh vực tâm linh. Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải đã
từng được ở cạnh cụ Nguyễn Đức Cần 24 năm để nghiên cứu những điều kỳ lạ xung
quanh con người này. Theo ông Hải, ông được gặp cụ trong một hoàn cảnh khá đặc
biệt, đó là qua sự giới thiệu của một người bạn làm giáo viên. Khi gặp ông Hải,
người đó có kể cho ông nghe về một con người đặc biệt, một người chữa bệnh
không dùng thuốc và anh coi đó là một sự kỳ bí. "Lúc đầu tôi nói là nếu
tôi chưa được nhìn tận mắt thì tôi không tin chuyện như vậy. Anh nói nếu tôi
không tin thì có thể gặp trực tiếp một người ở số 10 hay 11 phố Lãn Ông - Hà
Nội, đó là Trung tá bác sỹ Vũ Hữu Hiếu", ông Hải kể lại.Ông Hiếu cho biết,
ông bị bệnh nhũn não và đã được cụ Cần chữa khỏi mà không hề dùng thuốc.
"Sau đó, qua ông Hiếu, tôi biết nhà cụ ở 86 làng Đại Yên - Hà Nội, lên nhà
cụ thì thấy biển ghi là không tiếp khách nhưng tôi cứ vào. Tôi lên cụ vào ngày
mùng 6 Tết năm Giáp Dần. Tôi còn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy cụ cùng một số bệnh
nhân vừa đi thăm đền Và (Sơn Tây) về và người bệnh đến đang ngồi chờ cụ chữa
bệnh cho họ.Thấy tôi ngồi mãi mà không nói câu gì, không xin chữa bệnh như mọi
người, cụ có quay sang tôi, nói: "Thưa ông, ông cần gì đấy ạ". Tôi
trả lời: "Thưa cụ, tôi không đến để xin chữa bệnh. Tôi là một cán bộ
nghiên cứu của Viện khoa học Việt Nam. Tôi có nghe người ta nói về việc chữa
bệnh đặc biệt của cụ. Tôi muốn lên gặp cụ để tìm hiểu về vấn đề này. Nếu đây là
một sự thực chúng tôi sẽ tìm cách giới thiệu dưới ánh sáng của khoa
học".Nghe vậy cụ tiếp tôi với một trạng thái khác và cụ trả lời: " Vâng
thưa ông, tôi chữa bệnh bằng cái đầu của tôi, nhưng người ta cứ bảo tôi là phù
thuỷ ", nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải kể về chuyện mà người ta đồn
đại cụ Nguyễn Đức Cần giống như một nhà phù thủy bởi tài chữa bệnh "không
giống ai".
Theo câu chuyện mà chúng tôi tìm
hiểu được, cụ Nguyễn Đức Cần là một lang y chữa bệnh bằng phương pháp lạ như
chữa bệnh từ xa mà không cần dùng đến thuốc có tiếng ở Hà Nội vào những thập
niên 70, 80 của thế kỷ trước. Nhờ phương pháp chữa bệnh này đã có hàng nghìn
người khỏi bệnh mà không tốn bất kỳ một đồng nào. Cuộc đời và thân thế của cụ
cũng chứa nhiều điều bí ẩn.Cụ Nguyễn Đức Cần sinh nhằm đúng vào đêm 30 Tết năm
1909 tại làng Đại Yên (nay thuộc Ngọc Hà, Ba Đình, Hà Nội) trong một gia đình
nhà nho giàu lòng yêu nước. Cụ cưới vợ nhưng chỉ mấy ngày sau người vợ đã quay
về nhà ngoại ở. Công việc làm ăn của gia đình bắt đầu thua lỗ, rơi vào kiện
cáo, bố cụ đổ bệnh, chạy chữa khắp nơi không khỏi. Sau này, gia đình cụ mời
được một thầy lang về chữa. Chẳng biết thầy lang đó chữa bằng cách nào, nhưng
chỉ vài ngày thì bố của cụ khỏi bệnh. Không những thế, thầy lang đó bảo chỉ
chữa bệnh làm phúc, không nhận tiền bạc của gia đình. Và cũng từ đó, cụ
Nguyễn Đức Cần đã theo thầy lang kia bôn ba khắp nơi chữa bệnh làm phúc. Đến
một ngày, thầy lang dẫn cụ Cần lên đỉnh Mẫu (nay thuộc huyện Ba Vì, Hà Nội) để
tu luyện. Theo thầy lang kia thì đây là nơi "linh khí Việt Nam hội
tụ", rất tốt cho việc tu luyện thần nhãn, hấp thụ dương quang và truyền
dạy Tuệ quang... Khi đã lĩnh
hội được đầy đủ những tinh thông của thầy mình, cụ Cần bắt đầu chữa bệnh vào
những năm 1940.
Đầu tiên là những người trong họ
tộc thân quen, sau mở rộng ra cho những ai có nhu cầu. Cách chữa bệnh của cụ
rất đặc biệt: Không dùng thuốc và có thể chữa từ xa nhưng có tác dụng tốt với
nhiều loại bệnh như thần kinh, dạ dày, xơ gan, thấp khớp, liệt, câm, điếc, hen
suyễn... Nhưng trên hết, cụ chữa bệnh mà không hề lấy tiền hay quà cáp của bất
cứ ai. Ngoài ra, vừa chữa bệnh, cụ vừa dạy mọi người phải sống có đức, nhận ra
lỗi lầm của mình mà sửa sai, hướng thiện, khiến các bệnh nhân yêu mến cụ lắm.
Tiếng lành đồn xa, ngày càng nhiều người biết đến khả năng, tâm đức của cụ mà
tìm đến mong được giúp đỡ.
Ngày 30/4/1974 có thể coi là
ngày đánh dấu của khoa học ngoại cảm ở Việt Nam khi các cơ quan chức năng đã
tiến hành quay phim hai ca chữa bệnh của cụ với sự phản biện của các bác sỹ
công nhận việc chữa bệnh của cụ đã cho kết quả ban đầu
Thế nhưng vào ngày 18/5/1974, cơ
quan chức năng ngành Y đã có yêu cầu về việc chữa bệnh của cụ phải có giấy
phép. Ngay khi cụ Cần bị cấm hoạt động chữa bệnh rất nhiều người dân tỏ ra tiếc
nuối và gửi thư động viên. Nhưng phải một thời gian dài sau cụ mới tiếp tục
quay lại chữa bệnh cho mọi người Và, đến năm 1983 sau khi chữa khỏi bệnh cho
hai bệnh nhân xong, Cụ nói rằng: "Công việc của tôi đến nay đã xong. Đó là
công việc trị bệnh giúp đời ở cõi trần gian này. Nhưng, công việc cứu nhân độ
thế của tôi mới được 50% thôi, tôi còn phải làm nốt công việc đó ở cõi vô hình
thì mới vẹn lời thề nguyện ”…thế rồi Cụ qua đời một cách nhẹ nhàng.
Theo lời người thân của Cụ thì, trước
khi qua đời, cụ đã đi nhiều nơi để tìm chỗ an nghỉ của mình.Và cụ có nói xa xôi
rằng : “ Tôi sẽ về ở một cánh đồng, bốn bề có cây cối phong quang, không xa
cũng không gần , ai vào cũng được…” … Sau một thời gian thì cụ tìm được khu đất
giữa đồng thuộc xã Thanh Mai, huyện Thanh Oai. Có lẽ vì những lời trăng trối
lúc cuối đời nên người ta đồn nhau rằng, ngôi mộ của Cụ Cần có một nguồn năng
lượng đặc biệt có thể chữa được bách bệnh không cần đến thuốc thang gì. Sau khi
cụ mất, những điều bí ẩn vẫn chưa thể được lý giải bởi các nhà nghiên cứu và
khoa học…Và cũng từ đấy, sau gần 30 năm, người dân từ khắp nơi vẫn không ngừng
đến mộ cụ để thăm viếng cũng như đến “hấp thụ” năng lượng chữa bệnh.
Lời Cụ dậy:
…
"
Tôi chữa bệnh không lấy tiền, như vậy tôi đã làm lợi cho dân. Đó là điều làm
tôi sung sướng. Tôi chỉ muốn mọi người có cơm no, áo ấm, không bị ốm đau, thế
thôi."
" Chính tu là cái Đức của mình, biết
thương người, mình chịu khổ thì mới thương người, còn mình sướng thì biết
thương ai. Nói đức mà chỉ nói cái mồm, thì ai chả nói được. Cho nên thương thật
thì ít lắm "
" Vô Vi là nghĩa phật. Vô Vi là làm một
cách kín đáo, đem cái tự nhiên mà giúp, chứ không phải là không làm gì "
-st-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét