Tại lớp học
về quản lý kinh doanh ở một trường đại học danh tiếng , hôm đó ,vị giảng viên
đại học đến lớp giảng, thay vì đọc và dạy những gì ghi trong sách như thường
lệ, ông ấy mang theo một lọ thủy tinh to, và đặt nó trên bàn viết. Trong khi
các sinh viên thắc mắc không biết ông ấy có ý định gì, ông bắt đầu mở một cái
túi và lấy ra các viên sỏi to và bỏ từng viên vào lọ cho đến khi không còn bỏ
thêm được viên nào nữa. Ông hỏi cả lớp: "Lọ này đã đầy chưa?”, và mọi
người trả lời: "Vâng, đầy rồi”.
Ông mỉm cười, rồi
lấy ra một túi khác, chứa các viên sỏi nhỏ, và bỏ từng viên sỏi nhỏ vào lọ, vào
trong các khe giữa các viên sỏi lớn, đến khi không còn bỏ thêm được viên nào.
Rồi ông hỏi: "Đầy lọ chưa?”. Bây giờ, có lẽ đoán được ý ông, cả lớp lắc
đầu và trả lời: "Dạ, chưa đầy”. Họ cười vang,thích thú theo dõi các động
tác của ông. Ông mỉm cười, lấy ra một túi khác chứa đầy cát mịn, từ từ đổ cát
vào lọ, vừa đổ vừa lắc lọ để các hạt cát mịn chảy vào các khe trống trong lọ,
cho đến khi không còn đổ cát thêm được nữa. Rồi ông lại hỏi: “Đã đầy chưa?” và
cả lớp trả lời: "Dạ chưa". Lần này, ông nhờ sinh viên mang đến một
chai nước và từ từ đổ nước vào lọ cho đến khi đầy tràn. Rồi ông hỏi cả lớp:
"Những gì tôi làm hôm nay có ý nghĩa gì?"
Một sinh
viên nhanh nhẩu đưa tay đứng lên phát biểu: "Thưa Thầy, việc này có ý
nghĩa là cho dù chúng ta có bận rộn như thế nào, chúng ta vẫn có thể thu xếp để
đảm nhận thêm vài việc khác nữa".
Nhưng vị giảng viên
trả lời : "Không hẳn thế. Đấy không phải là ý nghĩa điều tôi muốn diễn tả.
Điều mà tôi muốn trình bày ở đây là nếu các em muốn bỏ vào lọ các viên sỏi to
thì các em phải bỏ chúng vào trước tiên. Đừng đợi đến lúc cuối, vì như thế, các
em sẽ không bao giờ bỏ chúng vào trong lọ được.” Đây là một câu chuyện về thứ
tự ưu tiên, về những gì ta phải dành ưu tiên trong lịch làm việc của mình, của
cuộc đời mình.
Cũng vậy, có
những sự việc chúng ta đều biết chúng quý giá như những viên đá quý, những viên
sỏi to của cuộc đời, như gia đình ta, như sự liên hệ giữa ta và những người
thân thương, như sự an bình trong tâm thức, v.v., nhưng nhiều khi, ta lại xếp
chúng sang một bên, xếp vào thứ bậc cuối cùng của lịch làm việc trong ngày,
trong tuần, trong cuộc đời của ta, để rồi sẽ không bao giờ có được cơ hội thực
hiện những điều ấy. Đó là một trong những lý do làm chúng ta không tìm được
hạnh phúc. Chúng ta không đặt đúng thứ tự ưu tiên những gì cần phải thực hiện
cho cuộc đời mình. Chúng ta phải luôn luôn nhớ đến câu chuyện bỏ đá vào lọ , và
thu xếp thực hiện những việc thật sự quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta.
Chúng ta vẫn luôn luôn có cơ hội để làm thêm các việc khác, kém quan trọng hơn,
về sau này.
-st-