" Có hai loại người, những người làm việc và
những người giành được lời khen ngợi.
Hãy cố tham gia vào nhóm đầu tiên, ở đó
ít cạnh tranh hơn "
- Indira Gandhi -
Có một lần, cô
cháu gái 12 tuổi ưa vẽ vời của tôi thổ lộ rằng lớn lên cô muốn làm thợ may. Khi
ấy, tôi đùa "Phải trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng chứ. Làm
thợ may chán chết!" Nhưng cô bé cương quyết: "Con không muốn
nhà thiết kế nổi tiếng. Con muốn là thợ may". Chị họ tôi ngán ngẩm lắc
đầu "Giờ thì nói gì cũng được, chứ mai mốt lớn mà đòi làm thợ may là
không được đâu nghe con!".
Nhưng tôi, nhìn
đôi mắt trong veo kiên định của cháu và giật mình. Cơ sở nào để người ta xếp
loại nghề nghiệp này là tầm thường, còn nghề nghiệp kia là vinh quang? Vì số
tiền kiếm được? Vì trình độ học thức mà nó đòi hỏi phải có? Hay vì danh tiếng?
Khi còn trẻ,
chúng ta thường gắn ước mơ của mình với hai chữ "nổi tiếng". Có lẽ
Byron nói đúng "Danh tiếng là cơn khát của tuổi trẻ". Muôn đời.
Nhưng, có khi nào cơn khát đó dẫn chúng ta đi lạc đường hay không?
Tôi ra về và nghĩ
đến ước mơ thợ may của cháu tôi. Mơ ước làm thợ may không ngăn cản ta học hỏi
để may những bộ áo chuẩn mực như các hãng thời trang hạng nhất. Nếu bạn muốn
hai thứ: thợ may và danh tiếng, bạn có thể trở thành một thợ may xuất sắc, rồi
danh tiếng sẽ đến sau đó. Nhưng ước mơ của cháu tôi chỉ là thợ may thôi. Mơ ước
làm thợ may, không có nghĩa chính xác là chỉ mở một tiệm may nhỏ xíu kề bên khu
chợ nhỏ xíu ở một trị trấn nhỏ xíu nào đó. Nhưng nếu đó là tất cả những gì cô
bé muốn, cắt và may những bộ áo đẹp cho người khác, thì có gì sai?
Nếu đó là những
gì bạn muốn, chứ không phải là những gì chán ngắt mà bạn bắt buộc phải làm.
Tôi có một người
bạn, từng là một học sinh giỏi, tốt nghiệp đại học loại xuất sắc, rồi học thạc
sĩ ở nước ngoài, và bây giờ, anh trở về mảnh đất của cha mình ở một vùng quê
hẻo lánh để trồng những cây ăn trái, suốt ngày xắn quần xới gốc và tưới cây. Có
người nói với tôi rằng như vậy thật là phung phí bao nhiêu năm ăn học. Nhưng
bạn tôi, chính bạn, biết rằng những năm tháng ấy không hề phung phí, và trở lại
làm một người nông dân không hề là một bước lùi. Những trái cây anh trồng là
loại quả sạch tốt cho sức khỏe và có chất lượng hảo hạng.
Mỗi người đều
phải leo lên những bậc thang đời mình. Có người mơ ước xa: đến đỉnh cao nhất.
Có người mơ ước gần: một hai bậc, rồi sau đó, một hai bậc tiếp theo. Có người
cứ lặng lẽ tiến bước theo mục tiêu của mình, gạt bỏ mọi thị phi. Có người đi
chu du một vòng thiên hạ, nếm đủ đắng cay rồi mới chịu trở về với ước mơ ban
đầu. Nhưng cũng có người lỡ bay quá xa và không thể điều khiển đời mình được
nữa, chỉ còn buông xuôi và tiếc nuối.
Tôi nhận ra rằng,
thực ra, mục tiêu của ước mơ chẳng đưa ta đến đâu cả, chỉ có cách thức mà bạn
thực hiện ước mơ mới đưa bạn đến nơi bạn muốn.
Có lẽ chúng ta
cần một cái nhìn khác. Rằng chẳng có ước mơ nào là tầm thường cả. Và chúng ta
học không phải để thoát khỏi nghề rẻ rúng này, để được làm nghề danh giá kia.
Mà học là để mình có thể làm điều mình yêu thích một cách tốt nhất và từ đó
kiếm về cho mình thu nhập cao nhất có thể, một cách xứng đáng và tự hào.
Mỗi một con người
đều có vai trò của mình trong cuộc đời này và đều đáng được ghi công. Đó là lý
do để chúng ta không vì thèm khát vị thế cao sang này mà rẻ rúng công việc bình
thường khác. Cha mẹ chúng ta, phần đông, làm những công việc rất bình thường.
Và đó là một thực tế mà chúng ta cần nhìn thấy. Để trân trọng. Không phải để
mặc cảm. Để bình thản tiến bước. Không phải để tự ti.
Nếu tất cả đều là doanh nhân thành đạt thì ai
sẽ quét rác trên những đường phố? Nếu tất cả là bác sĩ nổi tiếng thế giới thì
ai sẽ là người dọn vệ sinh bệnh viện? Nếu tất cả đều là nhà khoa học đoạt giải
Nobel thì ai sẽ là người tưới nước những luống rau muống? Nếu tất cả là kỹ sư
phần mềm thì ai sẽ gắn những con chip vào máy tính?
Phần đông chúng
ta cũng sẽ là những người bình thường. Nhưng điều đó không thể ngăn cản chúng
ta vượt lên từng ngày. Bởi luôn luôn có một đỉnh cao cho mỗi nghề bình thường.
Nghề báo khiến tôi gặp gỡ nhiều người nổi tiếng và tôi nhận ra rằng danh tiếng
giống như tháp Bayon, người ta phải đi một vòng mới nhìn thấy hết các mặt của
nó. Danh tiếng, với một số người, là mục tiêu duy nhất của cuộc đời. Nhưng với
vài người khác, sự nổi tiếng giống như một tai nạn, xảy ra ngoài ý muốn và
chẳng mang đến điều gì tốt đẹp.
Đôi khi người ta
xem danh tiếng là phần thưởng đáng giá cho công việc. Nhưng cũng có người nói
rằng danh tiếng chỉ là món hàng khuyến mãi không mấy hữu dụng khi họ được làm
điều họ yêu thích. Và bởi thế, khi rũ bỏ danh tiếng, hào quang, quyền lực để
trở về với cuộc sống "tầm thường", họ chẳng tiếc nuối chi.
Nhà văn Sơn Nam
có lần đọc cho tôi hai câu thơ mà ông tình cờ sưu tầm được khi lang thang bên
những phận người nhỏ bé: "Còn thời cưỡi ngựa bắn cung. Hết thời
cúi xuống lượm (dây) thun... bắn ruồi." Oprah Winfrey có nói
"Nếu bạn đạt đến danh vọng mà vẫn chưa hiểu được mình là ai, thì chính
danh vọng sẽ xác định bạn là ai". Như vậy, danh vọng là thứ chỉ nên có
khi ta hiểu được mình và điều khiển được nó. Điều khiển được nó nghĩa là cầm
lên được, đặt xuống cũng được. Bởi danh tiếng có lừng lẫy ra sao, địa vị có cao
sang đến thế nào, thì cũng sẽ có lúc ta phải rời yên xuống ngựa. Ai trong chúng
ta đủ ngốc nghếch để tin rằng mình có thể giương cung được mãi?
Hosokawa Morihiro
từng là Thủ tướng Nhật Bản mới cách đây vài nhiệm kỳ, nhưng đến năm 60 tuổi,
ông rời chính trường và về sống ở một thung lũng thuộc tỉnh Kanagawa. Tại đó,
ông trồng rau và học làm gốm. Hosokawa nói một trong những điều ông thích ở
nghề gốm là nó khiến ta chỉ tập trung vào cái ta đang thực hiện và "một
khi tôi đã quyết chuyện gì là tôi theo đuổi cho tới cùng". Ông học làm
gốm từ cơ bản và chỉ làm những tách trà nhỏ theo kiểu xưa, nhưng ông làm rất
chuyên tâm, và cuối cùng đã tổ chức triển lãm những tác phẩm gốm của mình như
một nghệ sĩ thực thụ.
Nghệ nhân gốm
Morihiro đã khiến tôi nhận ra rằng xã hội này sẽ tốt đẹp hơn không phải bởi tất
cả đều trở nên danh tiếng và giàu có, mà bởi mỗi người chúng ta (dù nổi tiếng
hay vô danh) làm công việc của mình một cách chuyên tâm và tự hào. Hosokawa đã
là một chính trị gia tận tâm khi ở trên đỉnh cao danh vọng, và khi chỉ là một
thợ gốm học việc, ông cũng vẫn tận tâm như vậy. Rốt cuộc thì đó mới chính là
điều đáng để chúng ta theo đuổi: được chuyên tâm với công việc mà mình
yêu thích.
Đó là bí quyết
của thành công. Và đó cũng là bí quyết của hạnh phúc. Phải vậy không?
Phạm Lữ Ân