Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

Tiếng thu


Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?

Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp lên lá vàng khô?

Lưu Trọng Lư

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Một thanh niên có triển vọng !!!

Đọc xong quyết định bổ nhiệm, giám đốc công ty dắt tay một thanh niên trẻ ra trước hội trường:
- Thưa các đồng chí, đây là tân phó giám đốc công ty, một thanh niên rất có triển vọng. Anh ấy đã phấn đấu rất tốt, vào đây như một người thợ bình thường. Sau hai tháng đã có tay nghề chuyên môn giỏi, được đi học, được giao nhiệm vụ quản lý và đã thăng tiến rất nhanh.
- Nói rồi sếp quay sang chàng thanh niên: Có phải thế không?
...
- Thưa bố, vâng ạ!

 - st -

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Át Cơ

ÁT CƠ
Anh tìm về địa chỉ tuổi thơ
Nhà số lẻ
Phố trò chơi bỏ dở 
Mộng anh hường
Tim môi em bói đỏ
Giàn trầu già
Khua
Những át cơ rơi
...
Đạt

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

Tiểu hòa thượng quét lá


Có một tiểu hòa thượng, sáng sáng phụ trách việc quét lá trong sân chùa. Dậy sớm quét lá thực sự không phải chuyện dễ dàng, đặc biệt khi mùa đông, mỗi lần cơn gió thổi qua, những chiếc lá già yếu lại theo gió ào ào rơi đầy sân chùa. Mỗi sáng đều tốn kha khá thời gian mới có thể dọn sạch đám lá rụng, điều này khiến tiểu hòa thượng rất đau đầu, chú muốn tìm cách nào đó để bản thân được nhàn nhã hơn.
Một ngày kia, có người bày cách cho chú: “Ngày mai, trước khi quét sân hãy rung lắc những cái cây đó thật mạnh, để toàn bộ những chiếc lá vàng phải rụng hết, đến hôm sau cũng chẳng cần động tay vào cây chổi quét lá nữa”. “Đúng là một cao kiến” - tiểu hòa thượng thầm nghĩ. Thế rồi, từ tinh mơ sớm chú đã dậy, vừa dùng hết sức bình sinh rung lắc thân cây, vừa nghĩ làm thế này chỉ cần một lần là chú có thể quét sạch số lá rụng của hôm nay và ngày mai. Cả hôm đó, tâm trạng tiểu hòa thượng vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên, đến sáng hôm sau, vừa bước ra sân chùa, chú sững sờ không tin vào mắt mình, lá vẫn phủ kín sân như mọi ngày. Lúc này, sư trụ trì đến và nói: “Chú tiểu ngốc, cho dù hôm nay con có lắc cái cây mạnh thế nào, những chiếc lá của ngày mai thì ngày mai vẫn sẽ rụng xuống”.
Tiểu hòa thượng kia cuối cùng cũng hiểu ra, có nhiều chuyện không thể làm trước, dự tính trước; chỉ có cách chăm chỉ làm việc, coi trọng hiện tại, mới là thái độ sống thực tế nhất. 


Đỗ Mai

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Phóng Sinh


Viết cho chú tiểu Nguyên Túc

Nghe đức hạnh Sư, một hôm vợ chồng đại gia ăn vận sang cả, khệ nệ đem một bầy se sẻ, bồ câu cả nghìn con lên thỉnh Sư ban phép làm lễ phóng sinh, cầu an.
Sư hỏi bắt ở đâu ra?
Vợ chồng nhanh nhảu khoe mình bỏ vài chục triệu mua ở chợ về.
Sư gật gù, khuyên vợ chồng lui ra.
Chồng phát cáu:
- Trong Kinh* có dạy chúng sinh năng thực hành hạnh phóng sinh. Nay vợ chồng lặn lội đường xa, có lòng tu theo hạnh ấy. Sao từ chối?
Sư ôn tồn:
Yếu nghĩa Kinh dạy chỗ rốt ráo. Chớ cậy vào phương tiện mà tùy 
tiện. Không có người mua thì không có người bán. Người không bắt thì chim muông chẳng cần phóng sinh. Ðệ tử không lụy cầu thì Phật pháp trường tồn. Phàm mượn sự sống của kẻ khác làm phương tiện cầu an giải thoát cho mình, chỉ tạo thêm nghiệp trói buộc.
Vợ chồng đành lui ra, giữa đường gặp chú tiểu quét lá trong sân, dừng tay cung kính thưa:
Sư phụ con vừa phóng sinh cho thí chủ rồi đó.
Vợ chồng hiểu chuyện, hoan hỷ đem hết bầy chim ra sau núi thả bay lên trời, chẳng thiết lễ nghi.
Kinh dạy chỗ rốt ráo, trả vạn vật lại với lẽ tự nhiên thuở ban đầu. Âu là hạnh phóng sinh lớn! 

Uyên Nguyên
*Kinh Phóng Sinh