Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Phụ nữ

Tặng Em

Hoa hậu đẹp và em cũng đẹp
Tại sao không?
Khi em lượn vòng hông
Mắt bao chàng trai lé
Khi em cúi vòng ngực
Tim bao chàng trai nổi bão giông
Khi em mấp máy môi
Môi bao chàng trai mấp máy
Em điều khiển cả thiên hà chớp lên trong đêm tối
Bằng da thịt nõn nà
Trái đất này rung lên nghiêng ngả
Vì có em...
 

Hoa hậu yêu và em cũng yêu
Tình yêu đại gia không hơn một kẻ nghèo
Có khi ngược lại
Anh có thể thành ô sin trọn đời cho em
Nhưng em không nghĩ thế

Hoa hậu có thể ngại sinh con
Em lại thích sinh cho anh năm một
Nhưng hai nhóc cũng tốt
Em yêu con hơn khi anh vắng xa
Em chăm con hơn khi anh tất bật
Em lo lắng hơn khi anh mệt nhọc
Em thành mẹ nhà ta...
Một người mẹ chưa già
Tâm hồn thì mãi trẻ

Chiếc gương giấu rất nhiều mật mã
Đời em

Em
Ngọn đèn không bao giờ mất điện
Ước tất cả phụ nữ trên thế gian không mất điện.

Nguyễn trọng tạo

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Lênin bây giờ


Ở  Metro (1) tôi gặp Lê nin,
Ngài trở về nhà sau ngày làm việc.
Giữa tàu điện ngầm, người người chen chúc,
Tôi thấy dáng ngài  bé nhỏ liêu xiêu.

Ngài kể hôm nay sau tầm tan chiều,
Rẽ vào quán bia gọi dăm ba vại,
Tự thưởng cho mình phút giây khoan khoái,
Cho bõ một ngày dãi nắng dầm mưa.

Đứng ở Hồng trường đón khách lại qua,
Cho họ bá vai, quàng tay chụp ảnh,
Tôi đã thấy ngài dầm trong tuyết lạnh,
Trong áo Palto ủ rượu vodka.

Mồng Chín tháng Năm rực rỡ cờ hoa,
Cách mạng tháng Mười căm căm giá rét,
Ngài ra Hồng trường nhưng không diễn thuyết,
Ôm Stalin, bá cổ Sa Hoàng…

Du khách hiếu kỳ chụp với ba ông,
Nếu đứng chụp riêng, mỗi ông trăm rup.
Không biết số tiền các ông kiếm được,
Có phải chia phần cho cánh bảo kê?

Lê nin bây giờ đi Metro,
Lê nin bây giờ không ban tư tưởng,
Lưỡng cực, đa nguyên… ngài không vướng bận,

Sớm đến Hồng trường, chiều ghé quán bia (2).
Châu Hồng Thuỷ

1. Metro: Tàu diện ngầm
2. Tại Quảng trường Đỏ, những người giống Lenin, Stalin, Sa hoàng Nhikolai Đệ nhị … thường đứng để du khách chụp ảnh lưu niệm. Có lúc trên Quảng trường có tới 2 Lê nin, 2 Stalin, 2  Sa hoàng cùng đứng…

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Vàng thật hay đồng thau

Ngày xửa ngày xưa, bên Ai Cập có một vị hiền triết tên là Zeno. Lần nọ, có anh thanh niên đến và hỏi ông:“Thưa ngài, tôi không hiểu tại sao những người đáng kính như ngài luôn ăn mặc theo một cách giống nhau và luôn luôn đơn giản như vậy. Chẳng lẽ không cần chưng diện một tí, không phải để khoe khoang, nhưng còn vì mục đích khác nữa chứ, thưa ngài?”.
Nhà hiền triết chỉ cười và cởi chiếc nhẫn ở tay ra, trao cho chàng trai và nói: “Này anh bạn trẻ, ta sẽ trả lời câu hỏi của cậu, nhưng trước tiên cậu phải giúp ta việc này đã. Hãy cầm lấy chiếc nhẫn này và đi đến khu chợ bên kia đường, cậu hãy đổi nó lấy một đồng vàng”.
Cầm chiếc nhẫn đen đúa của Zeno trên tay, chàng thanh niên tỏ vẻ nghi ngại: “Một đồng vàng? Tôi không chắc là chiếc nhẫn có thể bán được với giá đó”.
“Thử trước đã chàng trai, ai biết được điều gì có thể xảy ra?” Zeno vẫn cười nhẹ nhàng.
Chàng trai trẻ phóng nhanh ra chợ. Anh ta đem chiếc nhẫn vào hàng tơ lụa, rau cải, thịt cá và rất nhiều nơi khác. Nhưng sự thực là không ai đồng ý trả cho anh ta với cái giá đó. Anh ta quay về gặp Zeno và nói: “Thưa ngài, không một ai đồng ý bỏ ra một số tiền nhiều hơn một đồng bạc để mua chiếc nhẫn này cả”.
Vẫn nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt trầm tĩnh, nhà hiền triết đáp lời: “Bây giờ anh hãy ra tiệm vàng ở cuối đường, đưa chiếc nhẫn này cho ông chủ. Đừng yêu cầu giá bán nhưng chỉ lắng nghe xem ông ta trả giá bao nhiêu”.
Chàng thanh niên đi đến tiệm vàng theo yêu cầu và sau đó quay về với vẻ mặt khác hẳn. Anh ta nói: “Thưa ngài, những lái buôn ở chợ rõ ràng không biết giá trị của chiếc nhẫn này, người chủ tiệm vàng đã đồng ý mua chiếc nhẫn này với giá một ngàn đồng vàng, và giá trị thật của nó thì gấp cả ngàn lần so với cái giá của những con buôn ở chợ”.
Zeno mỉm cười và ôn tồn giải thích : “Đó là câu trả lời cho câu hỏi của anh, không thể đánh giá con người mà chỉ dựa vào cách ăn mặc bề ngoài. Những lái buôn ở chợ định giá theo kiểu đó. Nhưng những nhà buôn vàng thì không như thế. Vàng và đá quý tồn tại bên trong mỗi con người, chỉ có thể được nhận ra và xác định giá trị nếu anh có thể nhìn thấu tâm hồn. Cần có con tim để nhìn và cả một quá trình dài lâu. Chúng ta không thể ngang nhiên đánh giá người khác mà chỉ dựa vào những lời lẽ và cách cư xử trong một lúc nào đó. Nhiều lúc cái mà ta nghĩ là vàng hóa ra là đồng thau, nhưng thứ ta tưởng là đồng thau thì lại chính là vàng thật”.

-st-

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Võ Đại tướng

“Tôi sống ngày nào, cũng là vì đất nước ngày đó”